๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Giọng ông hơi sắc bén, nói: "Đúng vậy, năm đó khi ngươi mới lên ngôi, triều chính chưa ổn định, muốn thực hiện chính sách mới, quả thực vấp phải phản đối quá lớn. Ta làm Viện trưởng Giám Sát viện, giám sát quan lại cũng khiến kinh đô có phần bất ổn. Hơn nữa, Thái hậu vẫn rất kiêng kị nữ nhân không chịu vào cung kia, nhất là khi phát hiện ra ảnh hưởng của nữ nhân đó đối với bệ hạ nhà ngươi còn hơn cả bà ta! Hoàng hậu ngu ngốc mới vừa gả cho ngươi không lâu cũng không hiểu, tại sao ngày nào ngươi cũng đến Thái Bình biệt viện gặp cô ấy chứ không ở trong cung!"
"Diệp Khinh Mi đã hết lòng giúp đỡ ngươi, bức tranh mà cô ấy từng hứa sẽ vẽ ra ở bờ biển Đạm Châu cũng dần dần triển khai. Lão Diệp gia đã sửa sang xong Tam Đại Phường ở Mân Bắc, nền tảng Khánh Quốc đã vững chắc. Dường như cô ấy không còn ích lợi gì với Bệ hạ nữa. Trái lại... cô ấy lại là nhân tố bất ổn nhất trong triều đình. Nếu theo hướng đi của bức tranh ấy thì Khánh Quốc sẽ không còn là Khánh Quốc ngày nay, nhưng bệ hạ hoàn toàn không thể để điều đó xảy ra, huống hồ trong quá trình ấy, ngươi có thể sẽ chọc giận toàn bộ quan lại sĩ tộc."
Trần Bình Bình híp mắt, mỉa mai nói: "Muốn lập công lớn phải có quyết đoán phi thường, nhưng ngươi không có quyết đoán ấy. Ngươi cũng không muốn từ bỏ tất cả những gì đã có. Chỉ cần Diệp Khinh Mi chết, ngươi vẫn hưởng lợi từ những gì cô ấy đem lại mà không phải chịu bất cứ rủi ro nào từ phía cô ấy."
"Cho dù có vô số lý do, vì chiếc ghế rồng này, vì đất nước, vì tham vọng của ngươi mà giết cô ấy..." Trần Bình Bình mím môi, lắc đầu khinh khỉnh: "... nhưng người này là ngài, ngươi không có tư cách để làm điều đó."
Ánh mắt Khánh Đế vẫn hoàn toàn trống rỗng, như thể không hề nghe thấy những lời Trần Bình Bình vạch trần tâm can. Ngài chỉ chậm rãi nói: "Trong Tĩnh Vương phủ vẫn còn những văn tự ngày xưa, chắc hẳn ngươi vẫn nhớ rõ. Những suy nghĩ kỳ dị của cô ấy tuy đẹp đẽ nhưng lại như bông hoa độc hại, nở rộ trên đất Khánh Quốc chỉ e sẽ khuynh đảo toàn bộ Khánh Quốc. Thân là quân vương của Khánh Quốc, trẫm phải chịu trách nhiệm với bách tính thiên hạ."
"Cả đời trẫm tiếc nuối nhất là nữ nhân ấy." Hoàng đế lạnh lùng nhìn Trần Bình Bình: "Trẫm còn trân quý cô ấy hơn bất cứ ai trên cõi đời này."
"Có liên quan gì tới bách tính? Tiểu Diệp tử là người thế nào, Bệ hạ và ta đều hiểu rõ. Cô ấy chẳng bao giờ chỉ suy nghĩ mà không thực hiện được. Những lời nói và chữ viết của cô ấy có lẽ chỉ là phần cô ấy muốn để lại." Trần Bình Bình lạnh lùng nhìn Hoàng đế: "Nhưng ngươi lại bị những ý nghĩ đáng sợ đó làm cho kinh hoàng. Bệ hạ nhà ngươi bỗng nhận ra những suy nghĩ của cô ấy gây tổn hại quá lớn đến ngai vàng, cho dù bây giờ cô ấy không làm gì, nhưng hạt giống cô ấy để lại, biết đâu một ngày sẽ thiêu rụi cái ngai vàng bên ngoài lộng lẫy nhưng bên trong thối nát."
"Ngai vàng thối nát?" Hoàng đế cười kỳ quái, nhìn Trần Bình Bình: "Trẫm không ngờ ngươi lại là một nhân vật như vậy."
Trần Bình Bình không đáp lời, chỉ ho khan hai tiếng rồi tiếp tục yếu ớt nói: "Bệ hạ, cần gì phải giải thích nhiều thế, còn không bằng ba chữ trước đây... Ngươi chỉ tham lam chiếc ghế rồng này, ngươi có quá nhiều tham vọng, hay nên nói là dã tâm muốn thực hiện. Làm sao ngài có thể cho phép ai đó gây trở ngại đến quá trình ấy? Nói về trước đây, ngươi chỉ... không thể mãi mãi để một nữ nhân áp đặt mơ hồ lên người mình."
Nghe xong, Khánh Đế im lặng rất lâu, không biết là đồng ý hay đang suy nghĩ về những gì kín đáo nhất trong lòng mình thuở ấy. Sau một hồi lâu, ngài lạnh lùng nói: "Cho dù trẫm có bất cứ tham vọng nào, há chẳng phải do cô ấy trao cho hay sao?"
"Thuở ấy trẫm chỉ là thế tử vô danh của Thành Vương phủ, dù có chí lớn, thương dân cực khổ, muốn thay đổi tình trạng chiến loạn phân tranh, nhưng trẫm nào có tài cán gì để thực hiện điều đó, thậm chí còn mơ ước những thứ đó?" Hoàng đế khẽ châm chọc: "Chính cô ấy, chính ngươi, chính Phạm Kiến, tất cả mọi người đã giúp trẫm từng bước leo lên ghế rồng, có được ước mơ và khả năng thực hiện được chúng."
Ánh mắt Khánh Đế trở nên sắc bén, giọng điệu trầm ổn, vang dội: "Trẫm đã ngồi lên chiếc ghế rồng này thì phải hoàn thành ý định ngày xưa, dù là ai cũng đừng hòng cản trở."
"Ý định ngày xưa?" Trần Bình Bình lạnh lùng nhìn hắn: "Bệ hạ còn nhớ ý định ngày xưa của chúng ta không?"
"Trẫm biết lão chó mực nhà ngươi muốn nói gì." Hoàng đế ngồi trên long sàng, hai tay áo rộng mở như đám mây, toàn thân toát lên khí thế cường đại trang nghiêm, như thần linh giữa áng mây: "Trẫm muốn chinh phục thiên hạ, thống nhất ba nước, để trăm họ ngàn tộc không còn chịu cảnh chiến tranh, thiên thu vạn đại, há chẳng phải đó là ý nguyện của cô ấy?"