๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Nếu Khánh Đế chẳng hề day dứt gì về việc năm xưa, trong tâm khảm sâu thẳm của ngài đâu còn chút đau nhói ấy. Nếu tàn nhẫn và vô tình đến cùng cực, ngài sẽ là con người hoàn hảo nhất thế gian. Dù là ai đứng trước mặt vị quân vương này cũng phải cúi đầu khuất phục, chứ không thể lạnh lùng nhìn thẳng vào như Trần Bình Bình.
Khóe mắt Trần Bình Bình rủ xuống. Nếu Hoàng đế bệ hạ thực sự là tảng băng nghìn năm, tại sao còn phải nói ra ba chữ đó? Dù là ba chữ rét buốt nhất, nhưng vẫn là những câu chữ.
Hoàng đế không chịu thua Diệp Khinh Mi trong lòng Trần Bình Bình, nên mới thực sự tức giận.
"Đối với bệ hạ, Diệp Khinh Mi vẫn không thể chỉ là người qua đường..." Trần Bình Bình thở dài, mắt lướt qua vai Hoàng đế, nhìn về phía bức tường phía sau phòng, xuyên thấu tường bức tường vọng tới bức tranh.
Hoàng đế mỉm cười, nụ cười nhạt nhẽo, lạnh lùng, tự giễu, đau đớn, phức tạp. Sau một hồi im lặng, ngài nói: "Trẫm không muốn nhắc lại chuyện trong quá khứ."
"Tại sao lại không nhắc tới?" Trần Bình Bình híp mắt nhìn ngài: "Là vì cảm thấy ấy cô ấy quá chói lọi khiến lòng tự tôn của bệ hạ bị áp đảo, nên trong lòng luôn khó chịu?"
Hoàng đế mỉm cười khinh khỉnh, không giải thích gì, chỉ nói: "Xưa nay Tiểu Diệp Tử vẫn không thích khoe mẽ."
"Hóa ra ngài cũng biết." Trần Bình Bình cười khò khè, giọng điệu mang theo chút oán hận: "Rốt cuộc ngài không chấp nhận điều gì?"
"Là trẫm không chấp nhận, hay thiên hạ này không chấp nhận?" Hoàng đế chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thẳng mắt Trần Bình Bình, lạnh lùng nghiêm nghị: "Có lẽ các ngươi chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề này."
Giọng nói lạnh lẽo đột ngột im bặt. Rõ ràng Khánh Đế hoàn toàn không muốn bàn luận bất cứ điều gì liên quan đến năm xưa, cho dù đối diện là đồng bọn hàng chục năm, cho dù trong hoàn cảnh này, ngài vẫn kiên cường bảo vệ khoảng tâm hồn riêng tư kia, không muốn đụng chạm vào.
Nhưng hôm nay Trần Bình Bình quay về kinh đô chịu chết, đó là để xé rách lớp màn cách trở nghìn năm trong tim nam nhân trung niên dường như bất khả xâm phạm này, phơi bày vết thương có thể tồn tại trong lòng đối phương, như vậy mới có thể khiến cho đối phương suy yếu!
Trần Bình Bình nhìn chằm chằm vào mắt Khánh Đế, nói: "Là Thái hậu quá ghét bỏ, là phản kháng mãnh liệt của vương công quý tộc, hay là lòng kiêu ngạo của ngài, khiến ngài đưa ra quyết định tàn nhẫn vô tình đó?"
Vẻ mặt Khánh Đế hờ hững, không trả lời câu hỏi của ông, nhưng con ngươi dần mông lung, không biết tập trung vào nơi nào đó. Ngài lạnh lùng chuyển đề tài: "Vậy là cái gì thúc đẩy ngươi đưa ra quyết định đại nghịch bất đạo như thế? Ngươi là hoạn quan, lẽ nào cũng thích nữ nhân?"
"Hoạn quan à..." Trần Bình Bình chậm rãi hạ mi, nói: "Vừa nãy đã nói rồi, ai đối tốt với ta thì ta đối tốt lại. Cô ấy tốt với ta, ta nhớ mãi trong lòng. Cái chết của cô ấy thật đau xót, chắc hẳn cũng chết trong nghi hoặc. Ta gìn giữ bao năm qua, chỉ muốn thay cô ấy đến hỏi Bệ hạ."
"Hay là trẫm đối xử với ngươi không tốt?" Ánh mắt Khánh Đế lướt nhẹ qua khuôn mặt già nua của Trần Bình Bình, thong thả nói: "Trẫm ban cho ngươi vinh quang tột bậc, địa vị mà thần tử bình thường không thể có, trẫm ban cho ngươi... tín nhiệm. Thế mà ngươi, vì một người đàn bà đã chết hai mươi năm... lại muốn tới hỏi trẫm?"
Trần Bình Bình mỉm cười nhìn Hoàng đế, bỗng nói: "Cô ấy tốt với ta như bằng hữu, bệ hạ tốt với ta như nô tài. Liệu có thể như nhau được không?"
Hoàng đế vẫy tay, có vẻ mệt mỏi, không muốn bàn luận về câu hỏi không có lời giải đáp này. Những giao thoa trong đời người thật kỳ diệu, nhất là với những người bạn thuở ấy ở Khánh Quốc, dù nói suốt ba ngày ba đêm cũng khó mà giải thích rõ ràng.
Nhưng Trần Bình Bình vẫn tiếp tục: "Ta chỉ là thái giám trong Thành Vương phủ, cô ấy chẳng hề khinh miệt ta vì thiếu sót của thân thể ta. Cô ấy thành thật với ta, coi ta như bạn... A, đó là đối đãi mà cả đời lão nô này chưa từng được hưởng, trước cô ấy chưa có, sau cô ấy cũng chẳng còn."
Ông bỗng mỉm cười nói: "May mà Phạm Nhàn còn khá giống cô ấy."
Lúc này trong Ngự Thư phòng yên tĩnh, cái tên Phạm Nhàn có vẻ cực kỳ chói tai. Hoàng đế bệ hạ luôn duy trì vẻ lạnh lùng bằng tâm thần mạnh mẽ của mình, nhưng khi nghe đến cái tên Phạm Nhàn thì lông mày cũng khẽ nhíu lại.
"Những gì Tiểu Diệp đã làm cho Khánh Quốc, cho hoàng tộc họ Lý, cho đám người chúng ta, ta không muốn nhắc lại nữa." Trần Bình Bình thở dài đầy mệt mỏi, đúng vậy, những chuyện tr quá khứ không cần phải nhắc lại, tất cả đều đã ẩn chứa trong lòng các đồng bọn, không ai cố ý nhớ lại nhưng cũng không ai lãng quên.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑