๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
"Đó là cách nhìn nhận của ngươi, loại quái vật như Đại tông sư không nên tồn tại ở đời này." Trần Bình Bình lạnh lùng nói: "Vậy tại sao ngươi vẫn còn sống, sao không tự sát đi cho rồi?"
Những lời nói này rất ác độc nhưng sắc mặt Hoàng đế không hề rung động chút nào. Có lẽ cảm xúc đó đang ấp ủ trong lòng nhưng vẫn chưa bùng nổ.
Trần Bình Bình không hề sợ hãi, vẫn lạnh lùng nói: "Năm đó ngài điều đi tất cả mọi người của chúng ta, xúi giục Hoàng hậu điên cuồng, để Tần Nghiệp quan sát điều khiển, vụ thảm sát Thái Bình biệt viện xảy ra. Trông có vẻ đơn giản nhưng thực tế lại cực kỳ khó khăn. Chỉ cần một khâu bất thường, cô ấy... có lẽ vẫn không chết."
"Một kế hoạch đơn giản nhưng mạnh mẽ đến không tì vết, trên đời này chỉ có Bệ hạ là có thể hoạch định ra."
Trần Bình Bình nhẹ nhàng vuốt ve tay vịn bóng loáng của xe lăn, thở dài: "Đặc biệt là chuyện người của Thần Miếu, cho đến nay ta vẫn không hiểu tại sao họ lại theo đúng kế hoạch của ngài."
"Có lẽ vì mục đích của các ngài vốn giống nhau, đều muốn lặng lẽ xóa sổ cô ấy - nhân vật ngạo nghễ nhất trên thế gian này." Trần Bình Bình liếc nhìn Khánh Đế.
Khánh Đế im lặng rất lâu, không phản bác suy luận đó, chỉ cười ôn hòa nói: "Suốt đời ngươi chỉ nghĩ cách hại người, hiểu rõ những chuyện này không khó, trẫm chỉ không ngờ ngươi cứ nhớ mãi không quên."
"Nhưng mà... trẫm không giết cô ấy." Ngài nhấn mạnh.
"Đúng vậy, ngài không giết cô ấy." Trần Bình Bình cười kỳ lạ. "Đương nhiên Hoàng đế vĩ đại của chúng ta sẽ không tự tay giết chết nữ nhân có công tái tạo Khánh Quốc. Đương nhiên ngài sẽ không giết ân nhân giúp Lý gia lên ngôi. Đương nhiên ngài sẽ không giết người con gái mình thương yêu nhất. Đương nhiên ngài sẽ không giết mẹ đẻ của con trai mình."
"Máu rất khó rửa sạch, đương nhiên ngài sẽ không để máu dính trên tay mình." Trần Bình Bình nhíu chặt lông mày, giọng nói vang lên từ sâu trong lồng ngực, lạnh buốt như băng: "Bàn tay ngài vẫn trắng ngần, ngài luôn chính nghĩa và quang minh. Chỉ những kẻ ngu xuẩn và tàn bạo dưới chân ghế rồng mới là những kẻ hai tay đẫm máu..."
"Chúng ta báo thù cho cô ấy, quét sạch tất cả vương công quý tộc cố chấp trong nước, đêm đó kinh đô chảy bao nhiêu máu? Đêm ấy, Hoàng hậu và tất cả họ hàng bị giết sạch, có phải ngài vui cười hớn hở hay không?" Trần Bình Bình lạnh lùng hỏi. "Tất cả vinh quang chiếu rọi lên ngài, mọi tối tăm và vô liêm sỉ đổ lên bầy tôi và thân thích của ngài. Trên đời, không có gì tuyệt vời hơn thế."
"Đương nhiên ngài không giết cô ấy." Trần Bình Bình mím môi, vừa ho nhẹ vừa chậm rãi nói: "Bởi vì ngài chưa hề nhúc nhích ngón tay... Nhất là sau khi lão Tần gia sụp đổ, không ai còn biết những chuyện tối tăm ngày xưa, không có bằng chứng nào nói bệ hạ tự tay điều khiển vụ thảm sát Thái Bình biệt viện."
"Nhưng mà..." Ông lão ngồi trên xe lăn màu đen hơi mỉa mai lắc đầu: "Ngài vĩnh viễn không thể thuyết phục được chính mình, cũng không thuyết phục được ta, cũng không thay đổi được sự thật... hai mươi hai năm trước, ngài đã tự tay sát hại cô ấy, giết chết một người con gái cô độc vừa mới sinh con, trong lúc yếu đuối nhất đời người."
"Chuyện đê tiện và vô liêm sỉ nhất trần gian chính là thế đó." Trần Bình Bình nói xong câu cuối, cả người như kiệt sức, tựa vào ghế xe lăn đen rồi nhắm mắt lại.
Hoàng đế cũng chậm rãi nhắm mắt, nét mặt thường ngày bình tĩnh giờ có vẻ tái nhợt. Sau một lúc im lặng, ngài nhẹ nhàng nói: "Đúng vậy, chính trẫm đã giết cô ấy."
Rồi ngài mở mắt ra, đôi mắt bình tĩnh và nghiêm nghị, nói: "Vậy thì sao?"
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Vậy thì sao, chỉ có ba chữ, nhưng khi thoát ra từ đôi môi mỏng và vô tình của bậc quân vương, chúng như thêm vào Ngự Thư phòng một tầng sương giá lạnh buốt. Cái lạnh vô hạn tự nhiên lan ra, khiến cửa kính, bàn gỗ, chậu cây đều đóng băng. Dường như sương trắng vô hình đang lan tràn khắp nơi, bao trùm cả hoàng cung lạnh lẽo, biến lạnh thành giá rét, hàn ý thậm chí xuyên thủng tầng mây xám xịt xa xăm phương đông.
Những đám mây như sinh vật nhỏ bị giật mình, bị kích thích bởi cái lạnh, co rúm lại, run rẩy, màu sắc dần đậm. Từ trong làn sương mờ vạn dặm, những hơi ẩm sâu kín bị buộc phải thoát ra.
Hơi ẩm ngưng tụ thành nước, dần rơi xuống từ trên Bầu trời. Kinh đô ảm đạm, hoàng cung u ám, tất cả những người đã thức dậy đều nhìn lên đám mây trên trời. Lúc này họ mới biết, cơn mưa đầu mùa thu cuối cùng cũng đã rơi, thời tiết sắp chuyển lạnh.
o O o
Nhưng hàn ý trên người Khánh Đế không phải là bất khả xâm phạm, vẫn còn một kẽ hở. Đôi môi mỏng tái nhợt ấy vẫn chừa lại một chút tình cảm. Trần Bình Bình ngồi trên xe lăn, im lặng nhìn vị chủ nhân phục vụ bao năm, chờ đợi câu nói kế tiếp.