๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
"Ba năm trước, khi Tần Nghiệp xuất hiện trong âm mưu phản loạn kinh đô, có phải Bệ hạ rất vui vì cuối cùng có cơ hội và lý do để tiêu diệt kẻ duy nhất biết vai trò của ngài trong vụ thảm sát Thái Bình biệt viện, giết người diệt khẩu?" Trần Bình Bình lạnh lùng nói với Khánh Đế: "Đương nhiên, bệ hạ sẽ không đoái hoài đến những lời Tần gia đã nói. Nhưng dù sao Phạm Nhàn cũng đã trưởng thành, bệ hạ phải chấp nhận rằng trong số tất cả con cái, Phạm Nhàn là người tài giỏi nhất. Càng ở bên cạnh, nệ hạ càng coi trọng Phạm Nhàn, và càng không muốn để hắn biết mẹ ruột của hắn bị bệ hạ sát hại. Cho nên Tần Nghiệp... lão ta không chết sao được?"
Giọng nói trầm trầm khàn khàn của Trần Bình Bình vang lên trong Ngự Thư phòng. Khánh Đế im lặng, chỉ lẳng lặng lắng nghe, nghe từng câu từng chữ. Vẻ mặt ngài có phần kì lạ, dường như buồn bã nhưng cũng thoáng phần nhẹ nhõm.
"Nói về Thái Bình biệt viện cách đây hai mươi hai năm đi." Trần Bình Bình nói hơi gấp gáp, đây có lẽ là những lời suy đoán mà ông âm thầm chịu đựng bao năm, giờ đây cuối cùng có cơ hội thốt ra trước mặt Hoàng đế bệ hạ. Ông bắt đầu ho khan dữ dội đến mức mặt mày đỏ bừng.
Một lúc lâu sau ông mới bình tĩnh trở lại, thở dài: "Nói về ta đi, khi ấy ngài đã quyết định động thủ với Thái Bình biệt viện, tất nhiên sẽ không cho phép ta ở lại kinh đô. Toàn bộ phòng tuyến phía bắc bỗng có tin đồn về việc phía nam xâm lược, với tư cách Viện trưởng Giám Sát viện, ta phải thay Thánh giá đi bắc tuần tra, tìm hiểu tình hình."
"Bây giờ nghĩ lại, toàn bộ hệ thống quân đội phối hợp với sự kiện này, thậm chí còn điều động lực lượng nước khác, ngoài ý chỉ của bệ hạ ra, còn ai có thể làm được điều đó?" Con mắt Trần Bình Bình híp lại, nói: "Nhưng trong lòng ta vẫn có nghi vấn, làm sao triều đình Bắc Tề non trẻ khi đó lại phối hợp với ý định của bệ hạ, phải chăng ngài đã bí mật câu kết với tên đầu trọc Khổ Hà?"
"Dĩ nhiên, Khổ Hà đã chết, ta cũng chẳng còn ai để hỏi thăm." Trần Bình Bình lắc đầu.
"Trẫm không tìm Khổ Hà." Lời buộc tội của Trần Bình Bình đến đây, cuối cùng Khánh Đế lên tiếng, lạnh lùng nói: "Trẫm không cần tìm ai cả, cũng chẳng tìm ai."
Trần Bình Bình nhìn ngài bằng ánh mắt thương hại và khinh khỉnh, nói: "Cuối cùng nói đến Ngũ Trúc, hắn là người không thể rời xa cô ấy, nhưng hắn lại rời khỏi kinh đô, rõ ràng đây là điều khiến ta khó hiểu nhất trong nhiều năm qua. Chỉ cần Ngũ Trúc ở bên cạnh cô ấy, bất cứ ai trên cõi đời này cũng khó lòng giết chết cô ấy."
Khóe lông mày Khánh Đế giật nhẹ, nhưng vẫn giữ im lặng.
"Bệ hạ, ta luôn nghi ngờ ngài, thậm chí cả Phạm Kiến nữa, ta không biết trong số những đồng bọn kia, rốt cuộc ai đã làm chuyện đó." Khóe miệng Trần Bình Bình buồn bã, chậm rãi nói: "Nhưng rất nhiều năm sau, Ngũ Trúc cho ta biết hắn gặp một người trong hẻm nhỏ bên ngoài Phạm phủ, giết người đó và bị thương nặng. Lúc đó ta mới hiểu ra một điều."
"Trên đời này có quá ít người có thể làm bị thương Ngũ Trúc, ngoài bốn vị Đại tông sư." Trần Bình Bình thản nhiên nói: "Vì vậy ta cho rằng, Thần Miếu đã phái sứ giả xuống trần thế."
"Nếu người của Thần Miếu có thể xuống trần vào thời điểm đó, thế thì hai mươi hai năm trước họ cũng có thể làm thế. Chỉ có người của Thần Miếu mới khiến Ngũ Trúc phải cảnh giác, thậm chí rời xa cô ấy để tránh để họ lại gần cô ấy."
"Vụ ám sát ở ngoài Phạm phủ nhằm Phạm Nhàn nhưng làm bị thương Ngũ Trúc, bởi vì bệ hạ luôn muốn biết tung tích Ngũ Trúc. Còn lần đầu người của Thần Miếu xuất hiện lại là nhắm vào cô ấy, nhưng cũng chỉ khiến Ngũ Trúc phải rời đi."
"Ngũ Trúc giống như bức tường, chỉ có Thần Miếu mới lay chuyển được. Dù chỉ có hai lần, nhưng cả hai đều trùng hợp với thời điểm Bệ hạ có động cơ."
"Bệ hạ, ta biết ngài luôn kiêng kỵ Ngũ Trúc." con ngươi Trần Bình Bình trở nên vô cảm, lặng lẽ nhìn Khánh Đế: "Từ khi Phạm Nhàn vào kinh, ngài luôn muốn biết tung tích thực sự của Ngũ Trúc. May mà... Phạm Nhàn luôn giấu cả ta, nên tất nhiên bệ hạ cũng không biết."
"Sao ngài lại kiêng kỵ Ngũ Trúc đến thế?" Khóe miệng Trần Bình Bình nhếch lên, cười châm chọc: "Ngài sợ Ngũ Trúc biết chuyện năm xưa, cầm mũi dùi sắt kia vào cung giết ngài hay sao? Bản thân ngài là Cửu Ngũ Chí Tôn, lẽ nào vẫn còn sợ ai đó?"
Hoàng đế bật cười, lắc đầu: "Không, chỉ là những người như Ngũ Trúc không nên tồn tại trên đời, từ đâu đến sẽ quay về đó. Có lẽ ngươi còn không biết, khi An Chi ở Đạm Châu, trẫm đã sai Lưu Vân thế thúc đi gặp Ngũ Trúc một lần. Chỉ cần Ngũ Trúc chưa hoàn toàn tỉnh lại, hắn sẽ không đe dọa gì đến trẫm."
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑