๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
"Đêm đó trời nổi cơn dông, chắc bệ hạ có phần mất bình tĩnh trong Quảng Tín cung, dù lão nô không tận mắt chứng kiến nhưng chỉ cần nghĩ vậy thôi đã thấy an ủi." Trần Bình Bình nói, nét mặt nhăn nheo đã thư giãn: "Bệ hạ, sao lại tức giận đến thế khi Thái tử và Trưởng công chúa tư thông? Có phải vì bệ hạ luôn nghĩ muội muội này vốn thuộc về mình? Nhưng vì ý thức minh quân tự giày vò bên trong nên bệ hạ chỉ có thể kiềm chế?"
"Ai ngờ Thái tử lại làm điều đó." Trần Bình Bình cười khà khà: "Việc ngươi không thể làm nhưng bị Thái tử làm, làm sao ngươi không tức giận? Làm sao họ không phải chết?"
"Thái tử chết rồi, Trưởng công chúa chết rồi, Hoàng hậu chết rồi, Thái hậu chết rồi, lão nhị cũng chết rồi." Trần Bình Bình trừng mắt nhìn Hoàng đế: "Những người thân xung quanh ngươi chết dưới tay ngươi, ngươi là vị quân vương ích kỷ tàn độc nhất, ta muốn khiến thân nhân của ngươi chết vì sự ích kỷ của ngươi."
Ngón tay cầm chén trà của Hoàng đế run run, gõ nhẹ lên thành chén, phát ra âm thanh lanh lảnh.
Giọng nói của Trần Bình Bình càng lạnh lẽo hơn nữa: "Lão nô không còn thủ đoạn gì nữa, chỉ muốn về cung nói với bệ hạ, ngày xưa bệ hạ để cô ấy chết cô độc, ta sẽ để bệ hạ cũng nếm trải nỗi cô độc ấy rồi chết trong đau khổ... Có lẽ ta không giết được ngươi, nhưng để ngươi sống như thế, chẳng phải là cách trả thù tuyệt vời nhất sao?"
"Trẫm còn vài đứa con hiền." Hoàng đế chậm rãi nói: "Không ngờ ngươi còn muốn giết cả lão tam. Trẫm... cũng phải kinh ngạc trước mưu đồ tàn độc trong lòng ngươi."
Trần Bình Bình lạnh lùng nói: "Ai mang họ Lý trong cung đều đáng chết."
"Còn An Chi?" Ngón tay gõ chén trà của Hoàng đế bỗng dừng lại, cau mày nói: "Nó là con trai của trẫm và Khinh Mi, ngươi trung thành với cô ấy mà vẫn muốn giết nó? Chỉ e tới tận hôm nay An Chi vẫn tưởng ngươi là trưởng bối thương yếu nó nhất, nhưng không biết chính ngươi đứng sau vụ mưu sát trong sơn cốc, cả chuyện Huyền Không miếu đã khiến nó suýt mất mạng, tất cả đều do ngươi tự tay sắp xếp."
Trần Bình Bình im lặng một lúc, lạnh lùng nói: "Phạm Nhàn chỉ là kẻ tên tạp chủng... Ngươi có tư cách gì mà làm cha của con trai cô? Sự tồn tại của Phạm Nhàn chính là sỉ nhục đối với cô ấy. Ta nhìn thấy nó là thấy chướng mắt rồi."
Hoàng đế cười, trong tiếng cười toàn là oán hận: "Tốt lắm, ngươi đúng là tên thái giám biến thái... Nếu trẫm giết ngươi ngay bây giờ, chẳng phải quá vừa lòng ngươi?"
"Chết như thế nào, từ trước đến nay không phải vấn đề." Trần Bình Bình giễu cợt nhìn Hoàng đế: "Ta chỉ biết kế hoạch báo thù đã thành công, điều đó đã đủ rồi."
Tay cầm chén của Hoàng đế ngưng bặt giữa không trung, một lúc sau ngài mới âm u nói: "Trẫm còn có ba người con trai..."
"Nhưng nếu ta đã về kinh, ba đứa con trai của ngươi chắc chắn sẽ không còn là con ngươi nữa." Con ngươi của Trần Bình Bình co lại, cười lạnh nói: "Ta chết trong tay ngươi, Phạm Nhàn sẽ nhìn ngươi như thế nào? Lão đại sẽ nhìn ngươi ra sao? Ngươi sẽ giải thích thế nào với Phạm Nhàn? Hay nói ta chết vì báo thù cho mẫu thân của nó? Vậy ngươi sẽ giải thích thế nào về chuyện năm xưa?"
Con ngươi Trần Bình Bình co lại đầy lạnh lẽo, mặt mày dần tái nhợt, căm hận nhìn chằm chằm Hoàng đế, gằn từng chữ một: "Bệ hạ, ngươi sẽ bị bỏ rơi, cô độc, nhìn thiên hạ mà... không còn gì cả."
Nhìn thiên hạ mà không còn gì cả, đây là lời nguyền rủa độc ác biết bao! Hoàng đế rung động, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt lạnh lùng nhìn Trần Bình Bình, gằn giọng: "Ngươi dám!"
Lời nói này cho thấy Hoàng đế hiểu rõ âm mưu trả thù hai mươi năm của Trần Bình Bình đã thành công đến mức không thể đảo ngược. Phạm Nhàn và Đại hoàng tử đều rất thân thiết với Trần Bình Bình, còn Khánh Đế muốn giải thích với hai con người con lại phải đề cập chuyện năm xưa, hoàn toàn không thể mở miệng.
Vị quân vương mạnh nhất thiên hạ, chẳng lẽ chỉ có thể nhìn các con mình mang ánh mắt căm phẫn nộ, rồi dần dần già yếu tử vong?
Sắc mặt Khánh Đế tái nhợt, trong lòng cảm thấy lạnh lẽo và giận dữ vô cùng. Nhìn khuôn mặt tái nhợt của Trần Bình Bình, ngài hiểu kẻ địch đã sắp đặt tỉ mỉ mọi việc tiếp theo, dùng cái chết của mình để tung ra đòn tấn công u tối cuối cùng vào hoàng cung.
Trong thư phòng vang lên sự im lặng như tờ. Bên ngoài mưa thu vẫn rơi, làm ẩm đất khô trong hoàng cung và các khe hở trên nền đá xanh. Cửa sổ thủy tinh trong thư phòng có khắc hoa văn giống khuôn mặt, đang quan sát cuộc đối thoại cuối cùng giữa cặp quân thần Khánh Quốc.
"Ngươi muốn chết, nhưng trẫm không cho ngươi chết dễ dàng như vậy đâu." Hoàng đế tái mặt, đôi mắt trống rỗng, lạnh lùng nén giận nói: "Trẫm sẽ áp giải ngươi tới Ngọ Môn, để ngươi trần truồng trước muôn dân. Trẫm muốn thiên hạ biết lão chó mực nhà ngươi là tên hoạn quan không có dương vật, là kẻ xấu xa làm nhục tổ tiên... Trẫm muốn vô số ánh mắt nhìn vào giữa hai đùi ngươi, xem tên hoạn quan độc ác nhà ngươi đã dùng hai cái chân thối rữa đó mà vạch ra kế hoạch độc ác như thế nào."