๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Lời nói Hoàng đế nhẹ tênh nhưng đầy oán độc, sỉ nhục và giận dữ vô hạn. Ngài lạnh lùng nói: "Trẫm sẽ băm ngươi vạn đao, lăng trì ngươi tới chết. Trẫm sẽ để toàn dân Khánh Quốc xé thịt ngươi ra từng miếng rồi chôn hộp sọ ngươi cạnh tam đại phường, bắt ngươi chứng kiến trẫm giết cô ấy giết ngươi rồi dùng những gì cô ấy để lại để thống nhất thiên hạ, thành tựu sự nghiệp bất diệt."
"Trẫm muốn cho ngươi biết, trẫm có thể giết các ngươi. Trẫm còn muốn các ngươi trơ mắt nhìn tất cả nhưng không thể làm gì được, để các ngươi phải khóc lóc, giãy dụa, hối hận trong âm dưới cõi u minh.”
Sắc mặt Hoàng đế càng lúc càng tái nhợt, nhưng giọng nói của ngài càng lúc càng bình tĩnh, đôi mắt của ngài cũng càng lúc càng vô hồn, trông chẳng còn giống một con người sống.
Trần Bình Bình ngồi trên chiếc xe lăn màu đen cũng tái mét mặt mày. Ôngbiết trong huyết mạch Hoàng đế đang chảy máu điên cuồng. Ông cũng biết dưới cơn phẫn nộ mất lý trí của Hoàng đế bệ hạ, mình sẽ phải đối mặt với cái chết khủng khiếp khôn lường.
Hai vị chủ tớ dùng lời nói cắt nát trái tim nhau, chặt cho đến tận xương tận tuỷ. Khắp thân thể cả hai đều tan nát, như hai con ma đói khát đang nuốt chửng linh hồn đối phương.
Trần Bình Bình chậm rãi, khó nhọc hạ mình đặt chèn trà xuống đất rồi đưa hai tay nắm lấy tay vịn xe lăn, hai cẳng tay nhẹ nhàng, an ủi đặt lên mặt đen bóng loáng của tay vịn. Ông không suy nghĩ gì, chỉ lặp lại thói quen đã làm hàng ngàn lần trong những năm qua.
Ánh mắt ông lướt qua khuôn mặt tái nhợt của Hoàng đế bệ hạ, đôi vai gầy guộc nhưng vẫn mạnh mẽ, nhìn thẳng vào bức tường sau Ngự Thư phòng, như thể nhìn xuyên qua bức tường ấy, trực tiếp nhìn thấy tòa lầu nhỏ trong hậu cung, nhìn thấy bức tranh kia. Bóng lưng thiếu nữ trên tranh vô cùng lạnh lẽo, đơn độc, nhìn cảnh dân chúng tu bổ đê điều dưới chân núi, mà mãi không nói lời chi.
Trần Bình Bình im lặng rất lâu, trong lòng tự nhủ, thế là tốt rồi, thế là tốt rồi.
"Tiểu Diệp Tử?” Khóe miệng ông nhếch lên nụ cười kỳ lạ, như thể nhìn thấy hình bóng cô gái ấy hiện ra trong không khí sau lưng Ngự Thư phòng.
Cô gái ấy nhìn ông lo lắng, hỏi: "Ngươi là thái giám thật à? Vậy chúng ta nên gọi nhau là tỷ muội hay vẫn là bằng hữu?"
Hoàng đế bệ hạ nghe thấy ba chữ Trần Bình Bình thốt ra - Tiểu Diệp Tử... Cái tên ấy đã giấu kín trong lòng ngài bao năm qua như một lời nguyền rủa, khiến ngài không thể thoát khỏi. Dù có thể quên đi trong một thời gian dài, nhưng chỉ cần nhận ra mình vẫn còn nhớ, khuôn mặt ấy, con người ấy lại hiện ra, nhìn ngài với ánh mắt nghi hoặc, buồn bã, khinh miệt.
Trong vô thức, ngài nghiêng đầu nhìn theo hướng ánh mắt Trần Bình Bình, sau đó nghe thấy một tiếng vang thật lớn.
Ầm một tiếng! Trong Ngự Thư phòng nổi lên cuồng phong, hai luồng khí lưu mang theo sức mạnh hủy diệt của thuốc súng, bột sắt, bi thép, tấn công mãnh liệt vào thân thể Khánh Đế.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Không còn nghi ngờ gì nữa, Trần Bình Bình chính là một cao thủ, hay nói một cách chính xác hơn, xưa kia ông từng là một cao thủ, chính xác hơn một chút, khi ấy Trần Ngũ Thường vốn là một trong những tiểu thái giám hầu hạ thường trực trong cung, dù không thể sánh bằng tài năng phi phàm của Hồng Tứ Dương công công, nhưng dù sao cũng là một nhân vật có thứ hạng trong danh sách, một thân võ nghệ tu vi không thể xem thường.
Nếu không phải là một cao thủ, năm đó trong thế cục thiên hạ đảo điên làm sao có thể chống lại Tiếu Ân cường đại bên phương bắc kia, làm sao có thể đứng dưới ánh mắt đầy thù địch của toàn triều, vẫn kiên trì xây dựng nên một Giám Sát viện u ám đáng sợ. Nếu Trần Bình Bình không phải một cao thủ, làm sao ông có thể lãnh đạo Hắc Kỵ như bão tố màu đen tràn khắp đại lục, tiến hành những cuộc tập kích ngàn dặm chấn động thiên hạ đó.
Nhưng thời gian và tuổi tác là vũ khí tàn nhẫn nhất có thể hành hạ con người, năm tháng đã lặng lẽ trôi qua, Trần Bình Bình đã già nua, điều đáng tiếc nhất là trong chiến dịch tấn công bắt Tiếu Ân về kinh năm xưa, Trần Bình Bình bị thương nặng, nửa thân dưới tê liệt, từ phần eo trở xuống không còn cảm giác, tu vi của ông cũng bị thời gian xói mòn, không còn chút dấu vết.
Đây là lịch sử mà tất cả bá tánh Khánh Quốc đều biết rõ, là sự thật khiến họ hoặc thương cảm hoặc vui mừng, vì vậy sau khi trong cung truyền ra chiếu chỉ bắt Trần Bình Bình về kinh, cho dù là Diệp Trọng, Cung Điển, Diêu thái giám, hay là Đại tướng quân Sử Phi tự mình phụ trách việc này, kể cả Hạ Tông Vĩ được biết bí mật cuối cùng, đều chẳng hề để tâm nghi ngờ nhìn về phía hình hài tàn tạ của lão Trần Viện trưởng hay nhìn tới chiếc xe lăn màu đen mà ông đang ngồi.