๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Khi ấy Trần Bình Bình bị thương, cô lo lắng cho sự an nguy của ông nên đã huy động tất cả năng lực, bí mật chuẩn bị cho ông pháp bảo bảo mệnh tốt nhất. Những năm qua, khung xe lăn đen đã đổi không biết bao nhiêu lần, nhưng chỉ riêng cặp tay vịn này vẫn không thay đổi.
Rất nhiều người biết Trần Bình Bình có thói quen vuốt ve đôi tay vịn trơn bóng, còn những người thân cận như Phạm Nhàn lại biết rằng mỗi khi ở một mình Viện trưởng thích gõ nhẹ ngón tay lên tay vịn, tay vịn phát ra âm thanh lách cách, giống như tiếng của ống trúc rỗng.
Trúc có đốt, có sức bật, có xương, Trần Bình Bình cũng vậy.
o O o
Hai ngọn lửa bùng lên rồi tắt ngay trên tay vịn xe lăn!
Sau hai tiếng nổ đồng thời vang vọng, là âm thanh hàng ngàn mảnh sắt thép, đạn, thuốc nổ bắn vào thân thể bậc Cửu Ngũ Chí Tôn, vọng lại đùng đùng như mưa rơi trên bờ cát, như lộp bộp trên mặt đất, đánh thủng vô số cái hố, đập đổ vô vàn lá chuối.
Trong Ngự Thư phòng khói mù mịt mùng nhưng lại nhanh chóng tan biến, dần hiện ra bóng dáng Hoàng đế ngồi trên long sàng.
Khánh Đế là Đại tông sư, nhưng dù sao Đại tông sư cũng chẳng phải thần thánh, thể xác của họ vẫn là phàm nhân, tâm tư của họ mạnh mẽ phi thường nhưng không thể có phản ứng siêu nhiên.
Khi Trần Bình Bình bấm cò xe lăn, khoảng cách giữa ông và Khánh Đế gần ngay trong gang tấc, nhưng những viên đạn từ miệng súng phun ra phủ bao trùm cả nửa không gian, cho dù Khánh Đế thoát đi nhanh như tiên nhân cũng khó lòng tránh khỏi tầm sát thương của những thứ vũ khí chết chóc ấy.
Vì vậy, Khánh Đế không né tránh, Ngài vẫn ngồi yên trên long sàng. Tường xung quanh đã bị bắn thành từng mảng lởm chởm, gạch vụn rơi lả tả. Vài khối tường hư hại treo lủng lẳng giữa không trung. Nửa chiếc kệ dưới chân Người đã vỡ vụn, còn bàn làm việc phía trước thì tan nát thành một đống gỗ vụn.
Trên chiếc long bào của Hoàng đế bệ hạ xuất hiện nhiều lỗ thủng nhỏ li ti, rách nát với nhiều hình dạng, quỹ đạo khác nhau, mép lỗ thủng hơi cháy khét.
Đôi bàn tay che kín khuôn mặt, ngón tay trỏ tay trái hơi cong, ngón cái hơi nhếch lên, chiếc tách trà nhỏ xinh màu ngọc bích vẫn nằm gọn trong lòng bàn tay, không hề lung lay.
Ngay cả chén trà còn nguyên vẹn, đương nhiên khuôn mặt Thiên tử cũng vô sự.
Thực ra tất cả diễn ra trong nháy mắt, khí thế trên người Hoàng đế cuộn lên như thực chất, gào thét như gió lốc, và chén trà màu xanh trong tay ngài vút lên không trung phát ra một tiếng viu.
o O o
Rắc rắc hai tiếng, chiếc xe lăn đen bị lực phản chấn mạnh đẩy lùi, trượt ngược về phía sau với tốc độ kinh hoàng. Xe lăn ma sát sàn nhà kêu ken két, như muốn bắn tung tóe tia lửa. Sau cùng, nó đâm mạnh vào tường phòng kêu đùng một tiếng.
Trần Bình Bình vẫn bình thản, mắt hơi co rút lại nhưng chưa kịp động đậy thì đã thấy một vệt màu xanh biếc lóe lên trước mắt.
Một tiếng rắc vang lên, chén trà màu xanh bay từ trên trời xuống đâm thẳng vào lồng ngực gầy yếu của Trần Bình Bình, không biết đã làm gãy mấy xương sườn.
Vô số mảnh sứ sứ nát thành bột phấn, như vô số mũi kim nhọn, đâm xuyên vào trong thân thể Trần Bình Bình, đau đớn tê dại khôn xiết, chẳng phàm nhân nào chịu nổi.
Một ngụm máu đen từ đôi môi Trần Bình Bình phun ra, thấm ướt cả vạt áo trước ngực. Ngay sau đó, không trung dâng lên một luồng chân khí vô hình vô sắc cuồn cuộn dữ dội, chỉ trong khoảnh khắc đã kiềm chế những kinh mạch còn sót lại trong thân thể ông, khống chế từng sợi cơ bắp, khiến ông không thể nói năng, không thể động đậy, mất hết tri giác về sinh mệnh của mình.
Điều đáng sợ hơn là luồng chân khí vương đạo oai phong ấy thậm chí không cần qua không khí, qua lớp áo, đã thấm nhanh vào trong cơ thể ông, tuần tự chạy dọc theo kinh mạch, chỉ trong nháy mắt đã dần đẩy chất độc mà lão Viện trưởng đã uống từ trước ra ngoài.
Không trung như có một bàn tay vô hình khổng lồ, siết chặt lấy thân hình tiều tụy của Trần Bình Bình, nhấc lão khỏi chiếc xe lăn màu đen, treo lơ lửng giữa hư không, cảnh tượng trông vô cùng kỳ dị.
Mái tóc bạc hoa râm của Trần Bình Bình đã rối bù, rủ xuống che kín khuôn mặt nhăn nheo, trên áo quần là vô số vết rách dọc ngang, chỉ trong chớp mắt sinh mệnh của ông bị chế ngự đến bờ vực cái chết.
Có điều, đôi mắt ông vẫn lạnh lùng, tàn nhẫn, không hề run sợ, chỉ thoáng chút nuối tiếc, khinh miệt rồi dần dần, trong mắt ông ngay cả những cảm xúc ấy cũng không còn, chỉ còn sự bình thản.
Tiếng bước chân nặng nề vang lên trong Ngự Thư phòng, Hoàng đế bệ hạ chậm rãi, oai nghiêm đạp lên đống đổ nát, tiến về phía ông.
Bàn tay phải Hoàng đế duỗi thẳng, vô số luồng chân khí mạnh mẽ xé gió ào tới, xiết chặt thân hình tàn tạ của Trần Bình Bình giữa hư không.