๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Ánh mắt Hoàng đế lạnh lẽo, pha chút đỏ ngầu cuồng nộ.
Hai bàn tay Hoàng đế run rẩy nhẹ, trên đó là máu tươi và vô số vết thương hãi hùng.
Những lỗ nhỏ trên bộ long bào của Hoàng đế bắt đầu rỉ máu, không ngừng thấm ra ngoài cơ thể, lan ra trên những vết tổn hại và chỗ cháy khét, khiến bộ long bào bị nhuộm thành nham nhở.
Hoàng đế bị thương nặng, những viên thép có thể xuyên thủng đá xanh kia chắc vẫn còn lưu lại trong cơ thể ngài, nhưng cuối cùng ngài ... vẫn chưa chết.
o O o
Những mảnh vỡ chén sứ đâm vào trong cơ thể Trần Bình Bình, hắn cũng bắt đầu rỉ máu, có lẽ do máu trong người ông vốn không còn nhiều, nên máu chảy không nhanh, nhưng vẫn nhanh chóng thấm ướt bộ quan phục Giám Sát viện màu đen rách nát.
Hoàng đế tiến lại trước mặt Trần Bình Bình, ngực hơi phập phồng. Trên người hai quân thần đều là vô số vết rách nhỏ thâm nhập vào xương thịt, đau đớn tột cùng, máu không ngừng rỉ ra, trông rất giống nhau.
Ngài cúi nhìn thoáng qua những vết thương kinh hoàng trên ngực và bụng, khóe môi khẽ rung động, có vẻ không ngờ tới thời điểm này mà trên đời vẫn còn kẻ có thể đưa mình lại gần cái chết đến thế. Một nỗi căm phẫn và giận dữ khó kiềm chế bắt đầu sôi trào trong cơ thể quân vương.
Bàn tay Hoàng đế siết chặt cổ Trần Bình Bình, mắt nhìn thẳng vào mắt ông, lộ vẻ độc ác thấu xương, nói từng chữ một: "Trẫm không cho ngươi chết, ngươi không được chết."
Vài bóng đen lướt ngoài cửa sổ Ngự Thư phòng, mấy người đột ngột đạp tung cửa gỗ xông vào. Ở cổng vườn, Diệp Trọng, Diêu thái giám cùng mấy vị đại thần khác đứng từ xa tránh Ngự Thư phòng, nhưng vẫn nghe rất rõ ràng hai tiếng nổ lớn. Trong lòng biết có chuyện chẳng lành, bọn họ lật đật chạy đến hộ giá nhưng vẫn muộn.
Diệp Trọng chạy đến trước nhất, Diêu thái giám kế đó, nhưng khi bước vào Ngự Thư phòng, thấy cảnh máu me đầy trước mặt, mọi người đồng loạt im lặng, bởi cảnh tượng trước mắt thật quá gai mắt.
Bọn họ nhìn thấy Hoàng đế thân thể đẫm máu, siết cổ Trần lão Viện trưởng cũng đầy máu. Trong lòng đám người kinh hoàng, không biết nên nói năng gì.
o O o
Hoàng đế buông tay, để cho thân thể Trần Bình Bình từ tay mình rơi xuống xuống sàn nhà, tạo thành một tiếng động trầm trầm. Ngài đưa ánh mắt kỳ lạ nhìn xuống người chiến hữu, đồng bọn và nô tài tín cẩn của mình, giọng lạnh lẽo và căm phẫn đến tột cùng: "Áp giải hắn xuống đại lao của Giám Sát viện, ngày mai lăng trì tử hình kẻ phản nghịch này. Nếu trước ba vạn sáu ngàn nhát dao mà để cho con chó già chết đi, các ngươi và lũ vô dụng ở Thái Y viện cũng phải chôn cùng."
Diệp Trọng và Diêu thái giám như rơi xuống hầm băng, còn Hạ Tông Vĩ vừa chạy lo lắng đến cửa Ngự Thư phòng thì nghe thấy lời này, càng run sợ đến mức run rẩy cả người. Không chỉ vì cảnh tượng kinh hoàng trước mắt, cũng không phải vì tội danh của Trần Bình Bình, chỉ bởi vì ý chỉ của Hoàng đế bệ hạ giá và giận dữ đến tận xương tủy.
Trong ba mươi năm qua, chưa bao giờ có đại thần cấp cao nào bị lăng trì tử hình, đây là hình phạt nhục nhã, tàn ác nhất, huống hồ người bị hạ lệnh... là Trần Bình Bình.
Có điều, cả ba người đều không dám nói lời nào, chỉ lặng lẽ quỳ xuống dưới chân Hoàng đế bệ hạ, không dám can gián chút nào.
Cuối cùng Hoàng đế liếc nhìn Trần Bình Bình đang dùng ánh mắt châm biếm nhìn mình, bỗng cảm thấy ngực bụng nhói đau như lửa đốt.
Đã bao nhiêu năm rồi trẫm không bị thương? Hoàng đế tự hỏi trong lòng, sau đó thân thể ngài lung lay một cái.
"Bệ hạ bị ám sát, mau gọi thái y đến!"
Tiếng la hét lo lắng, bối rối của Hạ Đại học sĩ vang lên trong Ngự Thư phòng. Lúc này, Diệp Trọng đang hoảng sợ đỡ lấy thân hình sắp ngã của Hoàng đế bệ hạ, vô thức liếc nhìn gã Đại học sĩ tâm địa độc ác kia một cái.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Trong cung điện bỗng náo động, thái y liên tục chạy vào ra, thỉnh thoảng có cung nữ và thái giám thất thần bưng chậu vàng đựng nước đỏ thẫm máu loang ra vào.
Lúc này Diêu thái giám đang phục vụ Hoàng đế bị thương trong điện, Cung Điển dẫn cấm quân và cao thủ cung đình bao vây gắt gao toàn bộ hoàng thành, còn Diệp Trọng sau khi ban hành vài chỉ thị cho Khu Mật viện đã tới canh giữ bên ngoài điện.
Y chính Thái Y viện đầu đẫm mồ hôi đi ra ngoài điện, Diệp Trọng lạnh lùng hỏi: "Bệ hạ thế nào rồi?"
Thái Y viện thấy ông liền run giọng đáp: "Bẩm Diệp sư, bệ hạ tuy bị thương nhưng mạch tượng vẫn hùng hậu, có lẽ không sao, chỉ có điều..."
Diệp Trọng nhíu mày, nghiêm giọng hỏi: "Chỉ là thế nào?"
"Chỉ có điều... những mảnh sắt cắm trên da thịt bệ hạ đã được lấy ra. Nhưng hạ thần xem xét vết thương, hẳn còn vài vật sắc nhọn sót lại bên trong cơ thể bệ hạ, làm tổn thương nội tạng. Nếu không lấy chúng ra, e rằng..."