๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Ngôn Băng Vân đưa ống tay áo trắng như tuyết lau sạch nước bọt trên mặt, nhìn hắn nói: "Nếu muốn kích bản quan giết ngươi, sao trước đó ngươi không chống cự?"
"Ta vẫn chưa muốn chết." Chủ sự lâm thời của Lục Xử ngước nhìn Ngôn Băng Vân, cười khan một tiếng lạ lùng: "Bởi vì ta muốn nhìn thấy... kẻ phản bội như ngươi sẽ chết thảm thế nào."
Mộc Thiết cũng bị áp giải đi, quay đầu lại nhìn Ngôn Băng Vân một cái, giải thích thay chủ sự lâm thời Lục Xử: "Chúng ta rất muốn biết, khi Tiểu Phạm đại nhân trở lại, ngươi sẽ chết thảm đến mức nào."
Sắc mặt Ngôn Băng Vân thay đổi, nhưng vẫn giữ im lặng.
o O o
Một ngàn quân tiên phong bao gồm binh lĩnh hỗn hợp của Định Châu, cấm quân, quân phòng vệ, do mấy thái giám và đại thần triều đình dẫn đầu đã tiến vào tòa kiến trúc vuông vắn của Giám Sát viện. Tất cả quan viên Giám Sát viện bị tập trung vào khoảng sân phía sau tòa nhà, không phải là không có ai muốn chống cự mà vì nhiều người không rõ chuyện gì đã xảy ra, trước ý chỉ của Hoàng đế bệ hạ và không có mệnh lệnh từ cấp trên, các quan viên Giám Sát viện trung thành tất nhiên sẽ không chống trả mù quáng.
Đây là lần đầu tiên Giám Sát viện bị chiếm đóng và làm nhục như thế kể từ khi được thành lập,. Trước ngày hôm nay, dù là bộ Hộ hay các đại thần, đều không có ảnh hưởng gì tới tòa kiến trúc này, càng không thể đưa quân vào đây.
Bởi vì có lão thọt ngồi trên xe lăn màu đen kia, chỉ cần ông còn sống một ngày, không ai dám xâm phạm nơi này.
Tiếng bước chân dồn dập vang lên trên cầu thang, một đội người từ trên đi xuống, ra khỏi cổng, đến khoảng sân rộng phía sau Giám Sát viện. Toàn bộ quan viên Giám Sát viện thấy chủ sự Bát Đại Xử đã bị bắt, dù có là người kiên cường cũng không khỏi rung động, vô thức muốn xông lên.
Nhưng như đã nói, Ngũ Xử không ở đây, Lục Xử bị Ngôn Băng Vân điều đi quá nhiều, vũ lực của Giám Sát viện giờ đã bị rút cạn. Trong tòa kiến trúc này phần lớn là văn chức, như những người trong Nhị Xử vẫn ngồi viết tình báo, có lẽ đã bị cong cột sống; hay những bậc thầy chế độc thuộc Tam Xử đã lâu không thấy mặt trời, giờ ra ngoài cũng cảm thấy hoa mắt; còn Thất Xử và Bát Xử càng không nổi tiếng về vũ lực.
Ngôn Băng Vân đi sau cùng, mắt híp lại quan sát tình hình, đứng trước các thuộc hạ tin cẩn của mình, tiến về phía các thái giám và đại thần dẫn quân.
Người chỉ huy đại quân vào Giám Sát viện là Hạ Tông Vĩ. Hắn gật nhẹ đầu với Ngôn Băng Vân. Lão thái giám lưng còng ở bước nói với Ngôn Băng Vân: "Có thể tuyên chỉ được chưa?"
Ngôn Băng Vân cau mày nói: "Bảo những binh sĩ kia hạ vũ khí xuống, nếu không ta không đảm bảo được, chốc nữa họ có bị trúng độc chết sạch hay không."
Lão thái giám giật mình, sau khi trao đổi ánh mắt với Hạ Tông Vĩ, lập tức ra hiệu với tướng lĩnh của đội quân ngàn người kia. Tướng lĩnh đó lạnh sống lưng nhưng vẫn ra lệnh cho binh sĩ hạ vũ khí xuống.
Không khí trong sân lắng dịu đôi chút, nhưng Ngôn Băng Vân không cho các thuộc hạ Giám Sát viện có bất cứ cơ hội phản ứng nào. Đội ngũ áp giải chủ sự Bát Đại Xử đã ra khỏi sân, hướng về phía ngục.
Toàn trường bỗng xôn xao.
Ngôn Băng Vân gật đầu chào lão thái giám lưng còng kia.
Lão thái giám run rẩy đi đến trước hơn hai trăm quan viên Giám Sát viện, hắng giọng rồi bắt đầu từ tốn đọc chiếu thư buộc tội cựu Viện trưởng Trần Bình Bình phản nghịch, âm mưu hành thích Hoàng đế bệ hạ.
Không khí trong sân càng lúc càng nặng nề, sắc mặt các quan viên Giám Sát viện càng lúc càng kinh ngạc, ánh mắt càng ngày càng phức tạp, nỗi nghi ngờ và phẫn nộ trong lòng càng dâng cao. Giọng đọc của lão thái giám càng lúc càng nhỏ, càng ngày càng hoảng loạn, như sắp không đọc nổi nữa. Tướng lĩnh đội quân tinh nhuệ Khánh Quốc cũng càng lúc càng lo lắng.
Hai trăm quan viên Giám Sát viện tuy không chuyên về vũ lực nhưng ai biết trước khi chuyển sang văn chức, họ từng là nhân vật lợi hại đến mức nào? Ngay cả Vương Khải Niên, một trong Nhị Dực của Giám Sát viện, cũng từng ẩn náu trong tòa kiến trúc này làm văn chức nhiều năm. Nếu những người này thực sự tức giận phản kháng thì kết cục sẽ ra sao?
Ai biết những quan viên Tam Xử Giám Sát viện sẽ sử dụng độc dược trên người như thế nào?
Không khí trong sân càng lúc càng căng thẳng, như sợi sắp đứt dây. Đúng lúc đó, lão thái giám đọc xong, lau mồ hôi trán, thở phào nhẹ nhõm.
Thực vậy, dù các quan viên Giám Sát viện nghi ngờ và phẫn nộ, nhưng không ai manh động. Đây là đội quân sắt thép, chỉ cần cấp trên không ra lệnh, họ sẽ kiên nhẫn chờ đợi, cho đến khi không thể chờ thêm.
Vô số ánh mắt đổ dồn về Ngôn Băng Vân, vì hiện giờ hắn là quan cấp cao nhất Viện, dù ánh mắt họ nghi ngờ nhưng vẫn chờ đợi Ngôn Băng Vân lên tiếng.
Ngôn Băng Vân im lặng một lúc lâu, không giải thích gì với các quan viên Giám Sát viện, chỉ trực tiếp nhìn về hướng lối đi trong sân.
o O o