๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Mấy thái y, thái giám và mấy chục thị vệ đại nội khiêng một cái cáng lối đi kia đi vào. Trên cáng là một ông lão gầy còm, tóc bạc rối bù, dường như vẫn đang hôn mê. Máu trên người ông đã ngừng chảy, chỉ còn hôn mê.
Lão tổ tông của Giám Sát viện, vị Hoàng đế trong bóng tối Trần Bình Bình một lần nữa quay trở lại Giám Sát viện mà chính ông đã gây dựng, quay trở lại khu nhà rộng lớn mà ông yêu thích nhất. Nhưng không còn tiếng kêu lộc cộc quen thuộc của chiếc xe lăn, ông chỉ có thể nằm cô độc trên cáng.
Trong khoảng sân trước viện, cá trong ao trắng vẫn bơi lội, nhưng Trần Bình Bình không thể mở mắt nhìn về phía đó được nữa.
Ngôn Băng Vân đứng thẳng như một mũi thương, nhìn chiếc cáng đang đến gần, hai tay sau lưng run rẩy rồi lại bình thường trở lại. Hắn biết đây là thời khắc then chốt, biết tại sao Hoàng đế bệ hạ lại đưa Trần Bình Bình về Giám Sát viện giam giữ, vì ngài muốn dùng hình ảnh lão Viện trưởng sắp chết, sắp bị lăng trì, để kích động lòng người trong viện.
Hoàng đế bệ hạ muốn biết rốt cuộc Giám Sát viện là Giám Sát viện của Trần Bình Bình hay của chính mình. Nếu xác nhận Giám Sát viện không còn là của mình, vị Hoàng đế tàn nhẫn và mạnh mẽ ấy sẽ không ngần ngại xua quân tràn vào tiểu viện ngay tối nay, dọn dẹp triệt để, không lưu lại bất cứ dấu vết gì.
Hắn lạnh lùng quan sát phản ứng của mọi người trong Viện, quan sát va chạm giữa quyền uy vô song của Hoàng đế bệ hạ với uy danh cao quý của Trần Bình Bình trong lòng quan viên Giám Sát viện.
Cáng di chuyển chậm rãi. Nhờ các thái y cứu chữa, Trần Bình Bình bị mất máu nhiều nhưng vẫn sống sót, Hoàng đế bệ hạ không để ông chết dễ dàng như vậy. Theo chiếc cáng di chuyển, ánh mắt các quan viên Giám Sát viện cũng dịch chuyển, vô cùng phức tạp, đau buồn, phẫn nộ, tuyệt vọng...
Trên cáng là ông lão mà tất cả mọi người kính yêu, nhưng chỉ có thể nằm im lìm chấp nhận số phận thê thảm ngày mai.
Cuối cùng có người không cầm lòng được, quỳ sụp xuống đất, hướng về cáng:
"Viện trưởng!"
"Lão Viện trưởng!"
Tất cả quan viên Giám Sát viện đều quỳ xuống, dù biết trong chiếu ý vạch rõ Trần lão Viện trưởng phạm tội hành thích quân vương không thể tha thứ, nhưng họ vẫn không nhịn được mà quỳ xuống.
Cuối cùng có người không nhịn được, quát lên một tiếng, mấy bóng người từ đám quan viên Giám Sát viện vụt bay lên, lao thẳng tới cáng!
Trong không trung có vài đường hàn quang lướt qua, tiếng động mơ hồ liên tiếp vang lên, không khí như bị xé toạc bởi rung động, gió thu gào thét ầm ĩ.
Khi bụi tan, bốn quan viên Giám Sát viện đã bị hạ gục xuống đất.
Người vừa ra tay là các cao thủ trong quân đội cộng với cao thủ cung đình canh gác quanh Trần Bình Bình, sau đó khoanh tay lui về vị trí.
Ngôn Băng Vân lạnh lùng nhìn cảnh tượng, khóe mắt hơi giật, nói: "Áp giải đi, nếu còn hành động phản nghịch sẽ xử theo luật lệ của viện."
Vô số ánh mắt oán hận, giận dữ đồng loạt nhằm về Ngôn Băng Vân. Nếu ánh mắt có thể giết người, Ngôn Băng Vân đã bị xé nát ra rồi. Nhưng khuôn mặt hắn chỉ hơi trắng thêm, tay áo không rung động chút nào. gặp gỡ lạnh lùng nói với mọi người: "Nhớ nhiệm vụ của các ngươi, thần dân Khánh Quốc, các ngươi muốn làm phản sao?"
Đúng lúc đó, Hạ Tông Vĩ bên cạnh nhẹ nhàng nói: "Tốt nhất nên giết ngay tại chỗ, dằn mặt mọi người."
"Từ khi nào đến lượt ngươi xen vào việc của ta?" Ngôn Băng Vân lạnh lùng ném ra một câu.
Có điều hắn có thể khiến Hạ Tông Vĩ im lặng nhưng lại không thể khiến các quan viên trong Giám Sát viện im lặng. Bọn họ chậm rãi đứng dậy, đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn Ngôn Băng Vân, tựa như nhìn một người chết, có thể ngay khoảnh khắc sau bọn họ sẽ đồng loạt ra tay, lao về phía cái cáng kia.
Tình hình trong Giám Sát viện đã đến mức cực kỳ nguy hiểm, Ngôn Băng Vân híp mắt quan sát bốn phía, hiểu rõ chỉ dựa vào bản thân mình thì vẫn chưa thể khuất phục được tình cảm của các quan viên đối với Trần Bình Bình.
o O o
Một ngón tay già nua đột nhiên duỗi ra.
Tất cả đều im lặng, ánh mắt tất cả các quan viên Giám Sát viện đổ dồn về ngón tay già nua kia. Ngón tay khẽ cử động, ra hiệu một cử chỉ mà tất cả các quan viên Giám Sát viện đều khắc ghi trong lòng.
"Dừng lại!" Một quan viên Nhị Xử đột nhiên đau xót tận cùng, đôi mắt ươn ướt, bi ai thét lớn một tiếng rồi quỳ sụp xuống.
"Dừng lại!"
"Dừng lại!"
Ngón tay già nua dường như có một sức mạnh kỳ lạ, chỉ cần vẫy nhẹ là lập tức trong sân vang lên vô số tiếng dừng lại. Dừng lại là tĩnh lặng, chờ đợi, nhẫn nhịn, dừng lại là bất đắc dĩ buông bỏ.
Dừng lại, không tiến lên nữa.
Tất cả các quan viên Giám Sát viện đều dừng lại tại chỗ, sau tiếng hô vang lên, nước mắt tuôn trào, dưới đầu gối không nặng tựa hoàng kim nhưng lại trĩu nặng như núi, sụp xuống đất. Mọi ánh mắt dõi theo chiếc cáng chậm rãi đi qua trước mặt mọi người.