Khánh Dư Niên (Dịch Full)

Chương 868 - Chương 1817: Mỉm Cười Nhìn Anh Hùng Phi Thường 1

Chương 1817: Mỉm cười nhìn anh hùng phi thường 1 Chương 1817: Mỉm cười nhìn anh hùng phi thường 1

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

"Trẫm biết các ngươi đang nghĩ gì, đang lo lắng điều gì." Máu từ nửa thân trần trụi của Hoàng đế bệ hạ thấm ra, nhưng vị Đại tông sư Hoàng đế dường như chẳng hề lo sợ sinh mệnh mình đang trôi mất.

"Trẫm lại cực kỳ khinh bỉ lo lắng đó, hắn là con trai ruột của trẫm, làm sao vì một tên nô tài mà dám phản trẫm chứ?"

Ngọn nến đỏ lắc lư nhẹ nhàng nhưng ánh đèn trong cung điện vẫn sáng trưng. Phạm Nhược Nhược lẳng lặng lắc đầu, tiếp tục cắt xé cái gì đó trên cơ thể vị Cửu Ngũ Chí Tôn này.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Các nha môn chính thức của Khánh Quốc đều có thể dùng để giam giữ tù nhân, còn trong kinh đô thì những nơi như vậy càng nhiều hơn. Tính từ nha môn Kinh Đô phủ, trong luật pháp Khánh Quốc quy định có tới bảy nha môn có quyền giam giữ. Những quan viên phạm tội liên quan đến triều chính, cùng những tội phạm tày trời, thường bị giam ở đại lao bộ Hình, giáp với Đại Lý tự cùng đại lao của Giám Sát viện - những nơi mà dân gian gọi là Thiên lao, thường xuyên xuất hiện trong các câu chuyện xưa.

Từ khi Giám Sát viện được xây dựng, cơ cấu đặc biệt trực thuộc Hoàng đế bệ hạ này đóng vai trò cực kỳ quyền lực, uy hiếp trong triều. Các quan viên bị bắt thường bị giam ở đây. Những nhân vật lợi hại bị giam lỏng dưới đất suốt nhiều năm. Nhà tù này dần thăng cấp cao hơn bộ Hình và Đại Lý tự, trở thành Thiên lao thực sự.

Thiên lao nằm gần Giám Sát viện, chỉ cần đi ra khỏi cửa chính tòa nhà vuông vức rồi rẽ qua một góc tường là có thể thấy hai cánh cửa sắt nặng nề. Bên trong Giám Sát viện cũng có đường ngầm thông với Thiên lao, chỉ cần đi từ phía sau đại đình viện xuyên qua một cánh cửa nhỏ là tới.

Dù đi vào theo hướng nào, cảnh tượng đầu tiên nhìn thấy là hành lang sâu hun hút. Các phòng giam tù nhân nguy hiểm nằm sâu dưới lòng đất, canh gác cực kỳ nghiêm ngặt nên không lo bị cướp ngục.

Theo hành lang xuống dưới, không khí càng ngột ngạt, ánh sáng càng tối dần. Mặc dù có thông gió nhưng mùi âm u của chốn lao tù đã ngấm sâu qua hàng chục năm khiến người ta nghẹt thở và rùng mình.

Xuống tận cùng hành lang, vượt qua vài lớp phòng giam bình thường là tới các phòng giam dưới cùng của Giám Sát viện. Chỗ này canh phòng nghiêm nhất, nhưng điểm bất thường hôm nay là các quan coi ngục vẻ mặt rất phức tạp, và toàn bộ lao tù đầy những cao thủ từ bên ngoài vào.

Cao thủ từ cấm quân, Định Châu quân, cung đình... Đáng sợ hơn cả là dọc hành lang đơn độc xuống tầng cuối cùng, có bốn người lạ đội nón lá mặc áo vải thô, đứng im lìm.

Không ai biết bốn người này là ai, nhưng có thể cảm nhận được khí tức mạnh mẽ tỏa ra từ trong người họ. Đó là bốn cao thủ được Hoàng đế bệ hạ phái tới.

Khâm phạm hành thích quân vương Trần Bình Bình bị giam ở tầng cuối cùng của Thiên lao. Có lẽ ngay cả khi xây nhà tù này, ông cũng không ngờ mình sẽ bị giam vào đây.

Hoàng đế ra lệnh áp giải Trần Bình Bình vào Giám Sát viện, chứ không giam cầm trong cung đình hay đặt ở Đại Lý tự sát vách. Ý đồ đằng sau việc làm này rõ ràng lắm, nếu như Giám Sát viện thật sự thương xót vị lão Viện trưởng già nua này, sẵn lòng bất chấp tất cả để cứu ông ra ngoài, thì việc giam giữ ông trong đại lao này sẽ giúp bệ hạ quan sát rõ ràng hơn tâm tư của các quan lại Giám Sát viện.

Nếu thiên hạ có kẻ địch, thì hãy để chúng lộ diện sớm hơn, rõ ràng hơn. Tự tin như Khánh Đế, ngay từ ngày đầu tiên ngồi trên ghế rồng đã hành sự theo cách này, kể cả vụ bao vây Đại Đông sơn cách đây ba năm, loạn kinh đô, không có chuyện nào mà không phải như vậy. Sự tự tin đến mức cuồng vọng, đa nghi đến mức gần như dụ dỗ phạm tội như thế, chắc chỉ có bậc đế vương kỳ dị vừa nắm quyền lực tối thượng vừa thống trị thiên hạ mới dám thi hành.

Chẳng qua, điều Hoàng đế bệ hạ không ngờ là ngọn lửa uất ức trong lòng quan lại Giám Sát viện đã bị Trần Bình Bình gần như hấp hối đưa một ngón tay lên dập tắt. Cho nên hàng vạn quân tinh nhuệ Khánh Quốc đóng ngoài Giám Sát viện không được sử dụng, những cao thủ xâm nhập Thiên lao Thất Xử cũng không nhận thấy dấu hiệu nào của âm mưu phản loạn từ Giám Sát viện.

Dưới lòng đất ẩm ướt, nhưng trên tất cả các bậc thềm và vách tường đều không có dấu vết của rêu xanh, có vẻ Giám Sát viện rất chăm chút chỗ tù ngục này. Ánh đuốc màu vàng nhạt đặc chế cháy rực ở tầng sâu nhất của ngục thất, chiếu sáng cõi âm u như hoàng tuyền địa phủ.

Tầng cuối cùng của ngục chỉ có hai phòng giam, được đục thẳng từ đá hoa cương dưới lòng đất, không biết vách tường phía sau sâu và dày đến đâu, còn phía trước ngục là những cánh cửa sắt nặng nề, không kém gì hai cánh cửa sắt ở cửa Thiên lao.

Bình Luận (0)
Comment