๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Đây là nơi u tối nhất Khánh Quốc, không mấy ai đủ tư cách bị giam giữ ở đây. Tính từ khi Giám Sát viện xây dựng ngục thất cách đây mấy chục năm, chỉ duy nhất có một người từng bị giam trong gian phòng tầng sâu nhất dưới lòng đất này. Người đó tên là Tiếu Ân, bị giam cầm suốt mấy chục năm.
Hôm nay, Trần Bình Bình cũng bị giam ở nơi đây.
o O o
Cánh cửa sắt của phòng giam vẫn mở toang, ánh lửa chiếu vào trong, có thể nhìn rõ cảnh vật bên trong. Một chiếc giường, một cái chậu nước, vài vật dụng lặt vặt. Không giống như mọi người tưởng tượng là chỉ có cỏ dại, chuột, bùn, ngược lại phòng giam rất sạch sẽ, chỉ đơn giản đến mức thiếu thốn, thậm chí không tìm thấy một con gián.
Trần Bình Bình nằm trên giường, thở nhè nhẹ, nhắm mắt nghiền, mái tóc hoa râm xơ xác lộn xộn bên mặt. Vết thương ở ngực bụng tuy đã được thái y chăm sóc khỏi hẳn, nhưng mất máu quá nhiều khiến gương mặt nhăn nheo của ông trở nên tái nhợt. Ông thở khò khè, mỗi nhịp hít vào đều khiến cơ thể gầy guộc run lên, trong từ cổ họng phát ra tiếng kêu khàn khàn như ống khói hỏng.
Ngồi trên chiếc ghế dài gỗ bên ngoài phòng giam là bốn người xếp theo thứ tự: Ngôn Băng Vân, Hạ Tông Vĩ, thái giám, thái y.
Bốn người này sẽ luôn quan sát vị lão nhân này, đảm bảo đối phương không chết đi, không trốn thoát, vẫn giữ nguyên trạng thái hôn mê bên bờ vực tử vong như bây giờ, chờ đến ngày mai khai triều, định tội, trước thành hoàng, dưới ánh mắt vạn dân, lên đài nhận lấy lửa giận của Hoàng đế.
Sắc mặt Ngôn Băng Vân hơi trắng bệch, lẳng lặng nhìn chằm chằm vào ông lão trên giường, không biết đang nghĩ gì trong lòng. Bên cạnh, Hạ Tông Vĩ vẻ mặt hờ hững nhìn hắn một cái, trong lòng chẳng lo lắng gì. Lúc này, Thiên lao của Giám Sát viện hoàn toàn bị quân đội khống chế, cho dù bên trong Giám Sát viện có nhân tố bất ổn nào, nhưng không có người lãnh đạo mà muốn tập kích đến tầng sâu nhất này, giải cứu Trần Bình Bình ra ngoài, là điều hoàn toàn không thể.
Nhìn thân thể hấp hối của Trần Bình Bình, sắc mặt Hạ Tông Vĩ nhíu lại, cảm thấy chút lạnh giá. Câu chuyện này bắt đầu từ nỗi kiêng dè Phạm Nhàn của hắn, nhưng kết cục lại chẳng liên quan gì đến hắn. Tâm tư của hắn thoáng lo lắng, không biết mình còn phải bước tiếp bao xa trên con đường tối tăm này, cho dù đi đến cuối, liệu có thể tránh khỏi cái kết cục như lão thọt này, chẳng thể toàn thây?
Nhưng Hạ Tông Vĩ phải tiếp tục đi, từ khi được Hoàng đế để mắt đến, đặt vào thế đối đầu với Phạm Nhàn, hắn đã không thể lui bước nữa. Vì thế hắn mới thốt lên tiếng hô hoán trong cung điện nhằm buộc tội Trần Bình Bình và Giám Sát viện, để khi Phạm Nhàn quay về kinh sư vài ngày nữa sẽ phát cuồng vì cái chết thê thảm của Trần Bình Bình.
Tất cả văn võ bá quan trong triều đình Khánh Quốc đều lo sợ Phạm Nhàn phát cuồng, nhưng Hạ Tông Vĩ lại hy vọng điều đó xảy ra. Nếu Phạm Nhàn thực sự lạnh nhạt đến mức đứng dưới bóng hoàng quyền, hoàn toàn không đoái hoài đến cái chết thảm thương của Trần Bình Bình và nỗi sỉ nhục của Giám Sát viện, vậy y vẫn sẽ là trên một người dưới vạn người, Đạm Bạc Công ngông cuồng tự đại.
Một vị Đạm Bạc Công tàn nhẫn vô tình đến thế không phải là kẻ địch mà Hạ Tông Vĩ muốn đối đầu. Hạ Tông Vĩ chỉ hy vọng Phạm Nhàn là một quyền thần trẻ tuổi đầy nhiệt huyết, sẽ vì chuyện này mà đoạn tuyệt với bệ hạ. Chỉ như vậy, hắn mới có thể đứng sau lưng Hoàng đế đạt được vinh hoa phú quý trọn đời.
Đang suy nghĩ lung tung, Ngôn Băng Vân bỗng lên tiếng hỏi: "Hạ Đại học sĩ, không biết bốn người bên ngoài kia là ai?"
Hạ Tông Vĩ liếc nhìn Ngôn Băng Vân, lắc đầu không trả lời. Hắn biết đối phương đề cập đến bốn nhân vật bí ẩn kia, mặc áo gai, đội mũ rộng vành, tay cầm thánh chỉ, quyền hạn còn cao hơn cấm quân. Bốn người này chuyên trách canh giữ Trần Bình Bình. Không ai biết bốn cao thủ ấy từ đâu xuất hiện trong cung đình, Hạ Tông Vĩ cũng không rõ, nhưng nhìn Ngôn Băng Vân, hắn lại nổi lên những tâm tư khác.
Năm ấy, để thay máu triều đình, bệ hạ cho gọi Thất Quân Tử vào cung, mỗi người đều được dặn dò cẩn thận. Ngoài Tần Hằng bị Hắc Kỵ Kinh Qua giết chết vì gia tộc phản loạn, sáu người còn lại dần dần trở nên nổi bật trên triều đình. Những đại thần trẻ tuổi này, không còn nghi ngờ gì, chính là sự chuẩn bị cho tương lai của bệ hạ.
Trong sáu người này, Hạ Tông Vĩ có danh vọng và địa vị cao nhất, ngầm dẫn đầu những người còn lại. Có điều, hôm nay nhìn thấy gương mặt lạnh lùng như băng của Ngôn Băng Vân, trong lòng Hạ Đại học sĩ cũng phải run sợ.
Suốt cuộc đời này, điều khiến hắn sợ hãi nhất là những nhân vật như Ngôn Băng Vân - giỏi che giấu thân phận, luôn chọn phe mạnh để theo, khi cần hành động thì tàn nhẫn, độc ác.