๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Trên đài gỗ đã sắp đặt xong xuôi, thân hình gầy còm dường như đã không còn chút khí lực của Trần Bình Bình được đặt trên tấm ván ướt sũng vì nước mưa. Diêu công công bước tới bên cạnh ngồi xổm xuống, được thái y trợ giúp, cho lão uống một viên thuốc, lại cẩn thận từng li từng tí đút nước thuốc trong bình vào đôi môi khô nẻ của ông lão.
Không rõ qua bao lâu, Trần Bình Bình tỉnh dậy từ trong mê man. Mất quá nhiều máu, mạng sống như ngọn đèn lay lắt, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt mờ mịt vô hồn. Ông nhìn Diêu thái giám bên cạnh, đôi môi khô nẻ khẽ động, giọng khàn khàn nói: "Nhân sâm ngàn năm... lãng phí."
Thân hình Diêu công công run lên một cái, nhưng không dám nói gì, cũng chẳng làm gì, chỉ nhìn vị lão đại nhân kia như khóc như cười rồi thân hình lọm khọm lui qua một bên đài gỗ.
Ngay khi Trần Bình Bình mở đôi mắt mờ mịt ra, thân thể Ngôn Băng Vân đứng bên trái Hạ Tông Vĩ trên pháp trường cũng run nhẹ một cái, nhưng liền lấy lại bình tĩnh, hơi cúi đầu xuống. Chỉ liếc mắt qua một lượt, hắn đã biết pháp trường này được canh phòng nghiêm ngặt như thế nào, chưa kể những cấm quân đông đảo bốn phía, cũng không nói tới các cao thủ cung đình phân tán chung quanh, chỉ riêng những cao thủ mặc áo gai, đội nón lá đã khiến Ngôn Băng Vân biết hôm nay không ai có thể thay đổi điều gì.
Đêm qua trong ngục lớn của Giám Sát viện, bốn cao thủ đội nón lá khiến Ngôn Băng Vân và Hạ Tông Vĩ đều cảm thấy kỳ lạ, nhưng cả hai đều không rõ những cao thủ đột ngột xuất hiện này cuối cùng là từ đâu tới. Nhưng khi màn mưa phùn buông xuống, ánh sáng lờ mờ bao trùm, Ngôn Băng Vân tinh mắt phát hiện dưới chiếc nón lá kia, những cao thủ này đều không có tóc.
Hóa ra là các khổ tu sĩ từ Khánh Miếu phân tán ra ngoài thế tục, chỉ là... sau khi trở về từ việc truyền giáo ở Nam Cương không lâu, Đại tế tự đã qua đời một cách bí ẩn trong Khánh Miếu. Còn Nhị tế tự Tam Thạch đại sư thì gia nhập Quân Sơn hội, cuối cùng bị mưa tên giết chết thảm thương ngoài kinh đô, bị Trưởng công chúa điện hạ diệt khẩu .
Bệ hạ luôn coi thường Thiên Nhất đạo, cũng chẳng ngó tới đám khổ tu sĩ của Khánh Miếu, hơn nữa hoàng tộc cũng chẳng có quan hệ mật thiết gì với Khánh Miếu. Vậy tại sao hôm nay những khổ tu sĩ ấy đột ngột xuất hiện tại kinh đô, xuất hiện trước mặt mọi người, xuất hiện bên cạnh pháp trường nơi Trần Bình Bình sắp chết?
Ngôn Băng Vân cúi đầu suy tư. Cho đến hôm nay, hắn mới biết bệ hạ không chỉ đạt tới đỉnh cao quyền lực, thực lực ở thế gian, mà ngay cả Khánh Miếu cũng đã trở thành một công cụ trong tay ngài. Nghĩ vậy, hắn không khỏi thở dài u oán trong lòng. Đột nhiên một tiếng hô to như sấm khiến hắn giật mình ngẩng đầu lên.
Một cái giá gỗ được dựng bên cạnh pháp trường, thân thể gầy gò của Trần Bình Bình bị buộc chặt trên đó. Quần áo trên người ông lão đã bị lột sạch, lộ ra thân thể trắng bệch, từ ngực bụng trở xuống do tàn tật nhiều năm nên trông rất gầy gò, giữa làn mưa thu giá lạnh càng thêm tiêu điều.
Nước mưa đánh rơi trên thân thể tiều tụy và vô hồn ấy rồi chảy xuống, trở về với cát bụi.
o O o
Tiếng hô lớn trên quảng trường lúc nãy, chính là tiếng chúng bách tính kinh đô bốn phía nhìn xem tử hình cuối cùng cũng thấy được khung giá dựng thẳng lên, thấy được kẻ gian thần tội ác tày trời bị trói trên giá mà phát ra tiếng gào thét như núi, vang dội khắp bốn phía như sóng biển.
Nhưng tiếng hô đó nhanh chóng biến thành im lặng. Đám đông im lặng đầu tiên là những người gần pháp trường nhất, sau đó tiếng xì xầm bàn tán, tiếng bình luận từ trước lan ra sau, không mất nhiều thời gian đã biến thành tiếng xôn xao kinh hoàng như sấm.
Không biết có vị thần nào trên trời ra lệnh, mọi người trên dưới hoàng thành cùng một lúc im lặng. Không biết bao nhiêu ngàn người tụ tập nơi đây, nhưng bỗng chốc trở nên yên tĩnh như tờ, thậm chí người ở phía sau có thể nghe rõ tiếng sột soạt của dây thừng trói thân Trần Bình Bình ma sát với cọc gỗ trên giá.
Không chỉ bách tính kinh ngạc, kể cả cấm quân, quan giám sát hình, thái giám trong cung, số ít quan lại Giám Sát viện, đều kinh hoàng nhìn thân hình ông lão trên giá. Hàng ngàn ánh mắt đổ dồn vào giữa đùi ông lão.
Nơi đó không có gì cả.
Lão Viện trưởng u ám của Giám Sát viện Trần Bình Bình mà thiên hạ truyền tụng... lại là một thái giám!
Một không gian im lặng. Muôn vàn ánh mắt, vô số tình cảm, hoặc thương cảm, hoặc khinh bỉ, hoặc kinh hoàng, hoặc ghê tởm.
o O o
Cuối cùng, Ngôn Băng Vân không kìm nén được run rẩy khắp người, cúi gằm đầu xuống, đôi mắt đầy tơ máu. Hắn cũng không biết khiếm khuyết ẩn giấu này của lão Viện trưởng, chỉ cảm thấy những ánh mắt không chỉ hướng về ông lão trên pháp trường, mà còn nhìn về phía mình, nhìn về phía tất cả quan viên Giám Sát viện. Đây là sự sỉ nhục khó lòng diễn tả.