๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Hắn nắm chặt song quyền, đầu ngón tay sâu sắc đâm vào lòng bàn tay. Cuối cùng hắn cũng hiểu tại sao Cửu Ngũ Chí Tôn trong hoàng thành nhất quyết phải chịu hình phạt lăng trì trước mặt thiên hạ, hóa ra tra tấn thể xác nhất định phải kết hợp với sỉ nhục tinh thần.
Vị Hoàng đế ấy muốn tuyên bố với thiên hạ rằng, vị đại nhân dám cả gan phản bội trẫm này trong mắt trẫm chỉ là một nô lệ, chỉ là một con chó. Trẫm muốn làm nhục ông ta thế nào thì làm, muốn giẫm đạp nhân phẩm của Trần Bình Bình, danh dự Giám Sát viện dưới chân, dưới ánh mắt vạn người.
Nghĩ thông suốt những điều đó, trong đầu Ngôn Băng Vân ù ù một tiếng, mạnh mẽ dị thường ngẩng đầu lên, liếc nhìn nhau cùng ánh mắt mờ đục vô lực của ông lão trên pháp trường, không nói cũng chẳng làm gì. Trong tầm mắt hắn, sắc mặt các quan viên triều đình dưới pháp trường cũng hết sức kinh ngạc, có lẽ cho đến chết bọn họ cũng không nghĩ tới, vị lão Viện trưởng thường ngày mình kính sợ như tổ tông, lại chính là thái giám mà bọn họ xem thường nhất!
Đây là nỗi đau bí mật của Trần Bình Bình. Ngày người trước biết thân phận thái giám của ông không nhiều, phần lớn đã qua đời. Sau này, dưới ân sủng vô thượng của Hoàng đế, khả năng khống chế mạnh mẽ của Giám Sát viện, không ai biết chân tướng sự việc.
Vì vậy bọn họ mới kinh ngạc đến thế. Nhưng ngoài kinh ngạc, trên gương mặt họ còn thoáng vẻ khinh bỉ. Cảm xúc của con người thật kỳ lạ, trước đó yết triều định tội, ra cửa hoàng cung xem hình, thái độ các quan vẫn trang nghiêm, vẫn tôn kính sợ hãi Trần Bình Bình sắp chết. Nhưng giờ đây, những cảm xúc ấy tan biến bằng sạch.
o O o
Diêu công công nhận lấy quyển sách trên án, cố nén không nhìn ông lão trên giá, giọng run run đọc lên mười ba tội trạng của Trần Bình Bình do triều đình định ra. Lúc này trận mưa thu đánh rơi trên pháp trường, trong lòng Diêu công công cũng rét buốt, nỗi đau đồng loại dấy lên trong lòng khiến lão khó mà chịu nổi, nhưng vẫn phải tiếp tục công việc.
"Một, tháng tư năm thứ bảy Khánh Lịch, nghịch tặc bí mật đưa dâm dược vào cung, làm ô uế cung đình..."
"Hai, nghịch tặc nhiều lần xúi giục, dùng mĩ tâm mê hoặc các hoàng tử, khiến phụ tử trẫm trở mặt, đây là đại nghịch..."
"Ba, nghịch tặc trong Huyền Không miếu đã lệnh cho chủ sự Lục Xử Giám Sát viện mưu sát trẫm, sau đó tại kinh đô chỉ đạo hành thích Đề ti Phạm Nhàn..."
"Bốn, nghịch tặc cấu kết với phản nghịch Tần Nghiệp, lấy trộm cung nỏ từ Nội Khố, phục kích Khâm sai đại thần tại sơn cốc ngoài kinh đô..."
"Năm, nghịch tặc sai thích khách vào cung, ám sát Tam hoàng tử..."
Mười ba tội lớn là tội danh do các nha môn lớn định ra ngày hôm trước, nhưng bảy khoản đầu lại do bệ hạ tự tay chấp bút, chính vì tuyên đọc tại triều đình những tội trạng này của Trần Bình Bình mà các đại thần mới biết được vị Lão Viện trưởng này đã phạm phải biết bao tội ác lớn. Cho đến cả hai vị sĩ Thư Hồ trước đây chuẩn bị liều chết cầu xin cũng phải im lặng, sắc mặt ảm đạm.
Sáu tội sau do Lục bộ định ra, nhưng chỉ là một số chiếm đoạt ruộng đất, lừa đảo, so với bảy tội trước thì quá tầm thường. Nhưng mười ba tội này, dù tội nào cũng đều là tội chết, cộng chung lại...
Tiếng đọc tội được Diêu công công vận nội lực vang lên trước quảng trường hoàng cung, bay đến tai tất cả người xem trong cơn mưa thu. Bầu không khí im lặng kỳ lạ ban đầu lập tức bị phá vỡ, biển người vang lên vô số tiếng bàn tán sôi nổi, tiếng mắng nhiếc căm phẫn.
Trước đó có nhiều người đến xem hình với tâm trạng bất an phức tạp. Nhưng khi nghe những tội trạng vang vọng, ánh mắt nhìn Trần Bình Bình đều trở nên hờ hững. Tội nhân điên cuồng như thế, tất nhiên Hoàng đế bệ hạ phải xử tử hắn bằng hình phạt lăng trì.
"Giết hắn!" Trong đám đông có người hô lớn, đám đông lập tức hưởng ứng nhiệt liệt, tiếng hô giết vang dội khắp nơi.
Trần Bình Bình trên pháp trường vẫn thản nhiên, nhân sâm ngàn năm chỉ khiến ông tỉnh lại, không cứu vãn được tính mạng. Ông dường đã thấu hiểu tất cả, đôi mắt vô hồn chỉ còn sự bình thản. Trong cơn gió mưa thu buốt lạnh, sắc mặt ông tái nhợt, môi tím ngắt, nhưng dường như ông không nghe thấy tiếng hô giết đinh tai nhức óc trước mặt. Ông chỉ khó nhọc quay đầu lại, như muốn nhìn người luôn chiến thắng trên tường thành hoàng cung một lần cuối cùng. Tưuạ như cảm nhận được ý định đó, khung gỗ hơi xoay cho ông có thể nhìn thấy hoàng thành.
Trên hoàng thành cao ngất, Hoàng đế mặc áo bào vàng đen, đứng cô độc dưới hiên, đứng ngay chính giữa. Bên cạnh không một bóng người, thái giám và cung nữ đều bị đuổi xa. Tam hoàng tử bị cưỡng ép đến xem tử hình, đang mặt mày tái nhợt đứng một bên, nhìn sắc mặt phụ hoàng.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑