๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Hoàng đế đứng rất cao, rất xa, thân hình nhỏ bé, nhưng trong đôi mắt đục ngầu của Trần Bình Bình, vẫn rõ ràng như thường.
Hoàng đế cô độc, hờ hững nhìn xuống đồng bọn bị vây quanh trên pháp trường. Trong mắt không chút cảm xúc, nhưng vẻ lãnh đạm đó còn đáng sợ hơn cả oán hận, khiến người ta rợn người.
Đêm qua, phần lớn bi thép trong người đã lấy ra, nhưng vết thương vẫn còn, máu vẫn rỉ ra, nhuốm đỏ lên chiếc long bào màu vàng đen kia. Sắc mặt Hoàng đế hơi trắng bệch, nhưng không lộ vẻ đau đớn. Có điều khi nhìn xuống người bạn già trong bộ dạng thảm thương, trong lòng trào dâng cảm giác đau đớn muốn trút xuống.
Hoàng đế nhẹ gật đầu, Tam hoàng tử sắc mặt tái nhợt đứng cách xa mười trượng chống tay vào tường hoàng cung, vô thức siết chặt tường thành, mất một lúc mới run rẩy hô xuống: “Hành hình!”
Thiếu niên này lúc bé âm hiểm tàn nhẫn, nhưng chỉ một tiếng hô lại khiến Lý Thừa Trạch suýt khóc, do biết vì sao phụ hoàng bắt mình hô lên như thế. Sau tiếng hô từ trên cao, Diêu thái giám bắt đầu đọc chiếu chỉ cuối cùng do chính tay Hoàng đế viết đêm qua.
“Trẫm và ngươi quen biết hàng chục năm, tin tưởng sâu nặng, nhưng ngươi phụ lòng trẫm, quá đau, quá đau. Tội ác tầng tầng, Tam ti xét xử, lăng trì xử tử, trẫm không tiếc. Theo luật thì gia quyến trên mười sáu tuổi xử trảm, dưới mười lăm làm nô, nay chỉ trừng trị một mình ngươi, còn lại tha bổng.”
Chiếu chỉ vang dội khắp mọi ngóc ngách trong hoàng cung, mỗi giọt mưa, mỗi làn gió thu, lạnh lùng nhưng kiên quyết. Hoàng đế không nêu tội danh, chỉ nói trẫm bị phụ lòng, đau đớn vô cùng, cuối cùng không trừng trị thân thích tên thái giám này, đau xót trong đó khiến lòng người nghe nhói lòng lên.
Có điều... Những lời giả dối ấy rơi vào tai Trần Bình Bình chỉ khiến ông cười nhạt, để mưa thấm qua đôi môi khô nẻ, cúi đầu xuống, không nhìn lên Hoàng đế trên thành nữa.
o O o
Hành hình bắt đầu.
Lưới đánh cá bao chặt lên thân thể gầy guộc của Trần Bình Bình, mắt lưới xuyên qua da thịt thân thể một cách cực kỳ khó nhọc. Một con dao nhỏ sắc bén run rẩy cắt xuống, từ từ chia lìa mảnh thịt ấy khỏi thân thể lão.
Đó là nhát dao thứ nhất. Từ dưới pháp trường vọng lên tiếng reo hò như sấm!
Dao rời khỏi lưới, miếng thịt rơi xuống đất, lập tức bị quan bộ Hình nhặt vào khay. Kỳ lạ là vết thương trong lưới có phần trắng bệch, khô khốc, không chảy nhiều máu. Dường như máu trong cơ thể tên phản nghịch gầy còm này đã cạn, tinh huyết đã vì việc gì đó mà hiến dâng toàn bộ.
Bàn tay lão quan đao phủ của bộ Hình run rẩy. Dù hôm nay đã uống hai bình rượu mạnh nhưng vẫn rung động không thôi. Lão cảm thấy ông già dưới đao mình khác hẳn những quan lại từng gặp. Trong người đối phương không máu không thịt, chỉ có một u hồn lạnh lẽo khiến lão phải run sợ.
Dao thứ hai chém xuống, máu thịt tách rời, vài giọt máu chảy xuống trên lưới. Tiếp đó là tiếng reo hò nối tiếp. Phía sau còn hàng trăm, hàng ngàn nhát dao nữa?
Trần Bình Bình nhắm nghiền hai mắt, sắc mặt tái nhợt, môi mím chặt, run rẩy khắp người, tựa như đang chịu đựng cơn đau vượt sức chịu đựng của con người. Bỗng ông chậm rãi mở mắt, nhìn đao phủ thở hồng hộc nói: "Kỹ thuật của ngươi...còn kém."
Trong đời, đao phủ chưa gặp ai như thế, đã vượt qua mọi khái niệm gan lì, chỉ còn sự bình thản đối với sinh mệnh và đau đớn của bản thân. Có lẽ trong người ông lão đã có thứ gì vượt qua cảm giác đau đớn này? Bàn tay ông lão lại run lên, suýt đánh rơi dao xuống đài gỗ ướt đẫm.
Dao nối dao, dao nối dao. Tiếng reo hò nối tiếp rồi dần im bặt, mọi người đều ngậm miệng, đưa ánh mắt phức tạp nhìn ông lão chịu hình.
Không kêu la, không rên rỉ, không cầu xin, không cầu chết, không mắng chửi lung tung. Trong màn mưa thu, ông lão bị muôn đao cắt chém nhưng vẫn im lặng, im lặng như tờ.
Vì thế, mọi người trên dưới hoàng thành đều im lặng, im lặng vô thức, im lặng như tờ.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Cách đây vài ngày, trên đại lục này vẫn còn vương vấn hơi ấm cuối cùng của mùa hè, trận mưa thu đầu tiên vẫn chưa kịp rơi. Chỉ vào lúc bình minh và hoàng hôn, gió se se lạnh mang theo chút hơi thu, lướt qua núi rừng và bờ cánh đồng, thổi lay động nhẹ nhàng.
Gió thu làm lòng người trĩu nặng u sầu, nhưng Phạm Nhàn lúc ấy lại không chìm đắm trong tâm trạng ưu phiền. Y ngồi trong xe ngựa dài màu đen, lắc lư theo bước ngựa, dường như chuẩn bị chìm vào giấc ngủ. Nhưng thực chất, đó chỉ là giả vờ ngủ, ynhắm mắt, giải phóng tâm hồn mình, để cho hai dòng chân khí hoàn toàn khác biệt trong cơ thể tự do tuần hoàn trong chu thiên, âm thầm ôn dưỡng.
Chân khí của Thiên Nhất đạo tuần hoàn trong chu thiên trên, dịu dàng và thuần khiết, nhưng thứ y thực sự dựa vào là dòng chân khí cường đại và bá đạo kia, vận chuyển khắp nơi trong cơ thể, làm mạnh mẽ thêm thân thể và tâm ý của y.