๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Nội dung cuốn sách nhỏ mà Tứ Cố Kiếm trao tặng trước khi qua đời đã được Phạm Nhàn khắc sâu vào đầu óc. Trên đường trở về kinh thành từ phương tây, y không chỉ tiếp tục rèn luyện tu vi của mình mà còn thử nghiệm theo lời nói trên quyển sách nhỏ huyền diệu kia, buông lỏng tâm thần cảm ngộ sóng chấn động nguyên khí có lẽ tồn tại trong hư không xung quanh. Có thể vì hành trình mệt nhọc, hay vì bên bờ Đông Hải vốn tụ tập nhiều thiên địa linh khí, cho nên dọc con đường này Phạm Nhàn không có nhiều tiến triển. Nhưng loại cảm giác điều động tinh thần, gia tăng mẫn cảm đối với bên ngoại lại tiến bộ rất nhiều.
Không ngày nào không minh tưởng, không lúc nào không khổ tu, có lẽ đó là một phần nguyên nhân giúp Phạm Nhàn có thực lực và địa vị như ngày hôm nay. Một cơn gió thổi qua rèm xe ngựa, khiến y nheo mắt, không biết vì sao trong lòng run rẩy, đột nhiên rùng mình, tựa như cảm giác được sắp sửa phát sinh một số việc trên đời này, nhất định sẽ ảnh hưởng tới chuyện của mình.
Là chuyện gì đây? Y híp mắt nhìn núi non ảm đạm bên ngoài, chậm rãi giải tán chân khí tụ tập trong người, thu liễm tâm thần từ bốn phía. Việc ở Đông Di thành coi như đã định, phụ thân rời khỏi Thập Gia thôn trở về Đạm Châu, bên kinh đô cực kỳ bình tĩnh, lão thọt Trần Bình Bình cũng lên đường về quê. Tất cả đều tiến triển theo lộ tuyến tươi đẹp mà Phạm Nhàn hi vọng, nhưng vì sao vừa rồi lại có cảm giác khó hiểu này?
Hai hàng mi thanh tú khẽ nhíu lại, sau khi rời khỏi Đông Di thành, điều duy nhất khiến Phạm Nhàn cảm thấy kỳ quái là dọc đường đám nghĩa quân chư hầu Đông Di thành tập kích. Đám di dân nhiệt huyết này tuy mang theo quyết tâm liều chết, tới đây ám sát quyền thần Khánh Quốc, thế nhưng lực lượng phòng vệ xung quanh Phạm Nhàn quá mạnh mẽ, lại thêm Đại hoàng tử phái một đội ngũ ngàn người hộ vệ, công kích liên tục mấy ngày chỉ khiến đám nghĩa quân để lại thi thể, máu tươi và chi cụt.
Điều khiến Phạm Nhàn cảnh giác là tuyến đường rời Đông Di thành về kinh của mình cực kỳ bí ẩn, cho dù có người ở Đông Di thành tra được, nhưng muốn bố trí trận thế đánh lén dọc theo con đường này cũng cần có hệ thống tib cực kỳ cường đại.
Trong lòng y hơi động, đưa ra một phán đoán cực kỳ giá lạnh, trong Giám Sát viện có người đang chuyển tin cho đám chư hầu Đông Di thành này! Hơn nữa chuyện này đã bắt đầu từ lúc mình rời khỏi Đông Di thành.
Xem ra... Có vài thế lực trong kinh đô muốn cản trở việc Phạm Nhàn quay về kinh, hay cụ thể hơn là những thế lực đó chỉ muốn kéo dài thời gian Phạm Nhàn trở lại kinh đô. Trong kinh đô sẽ xảy ra chuyện gì? Có việc gì liên quan đến Phạm Nhàn mà đối phương quyết không cho phép y quay về trước khi mọi việc kết thúc? Đôi mắt Phạm Nhàn trở nên lạnh lùng, cả người cũng lạnh run. Thói quen, y siết chặt lấy chiếc áo choàng mỏng manh quấn ngoài người.
Chỉ có hai người có thể gây ra vấn đề bên trong Giám Sát viện, một là Hoàng đế, hai là Trần Bình Bình. Người có khả năng cản trở bước chân quay về kinh của Phạm Nhàn cũng chỉ có hai người đó. Không cần hỏi cũng biết, việc xảy ra ở kinh đô nhất định liên quan đến Hoàng đế và Trần Bình Bình.
Phạm Nhàn rời ánh mắt khỏi cảnh vật ngoài cửa sổ xe, chỉ im lặng trong chốc lát rồi quyết định, ra lệnh cho Mộc Phong Nhi bên ngoài xe ngựa: "Thay đổi đội hình, mở đường bằng thế mũi nhọn, đừng để bị cản trở dọc đường, về Yến Kinh bằng tốc độ nhanh nhất."
Mộc Phong Nhi giật mình, thầm nghĩ nếu cưỡng ép xông về theo kiểu này, chỉ sợ sẽ có rất nhiều người chết. Tốc độ đem lại hậu quả là thương vong. Hắn liếc nhìn Tiểu Phạm đại nhân, biết chắc chắn y đã ngửi thấy mùi vị gì đó bất thường, nên mới hối hả muốn về kinh đô. Không dám hỏi han, Mộc Phong Nhi lập tức truyền lệnh tiến quân nhanh nhất tới toàn bộ đoàn xe về kinh.
Tiếng vó ngựa như sấm, tiếng xe chạy như sắt, cứ thế lao nhanh trên con đường lớn nối Đông Di thành với Khánh Quốc.
Có điều, chưa đi được nửa canh giờ, cả đoàn đột nhiên chậm lại. Phía trước vang lên tiếng cảnh báo. Trong những ngày qua, đội hộ tống Tiểu Phạm đại nhân đã quen với việc bị đánh úp, mai phục khắp nơi, nên không quá bất ngờ. Nhưng tiếng cảnh báo hôm nay có gì đó kỳ lạ, chỉ vang lên một tiếng rồi im bặt. Ngay sau đó, từ phía trước đoàn xe truyền đến tiếng hô liên tục: "An toàn!"
Tiếng hô “an toàn” của các quan viên Giám Sát viện rất nhanh gọn, vì sợ đồng đội phía sau sẽ hiểu lầm tấn công nhầm vào người đưa tin... Người đưa tin quá nhanh, đến mức lực lượng phòng vệ của đoàn xe không kịp phản ứng gì ngoài việc liếc nhìn lệnh bài.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑