๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Khóe mắt Phạm Nhàn lóe lên ý cười lạnh, tự nhủ: "Ném con mình vào rừng để dạy dỗ, nhưng cuối cùng lại mong muốn đưa những đứa con đã biến thành dã thú khát máu trở lại con đường nhân tính, Hoàng đế mơ mộng đẹp quá rồi đấy."
Tranh đấu hoàng quyền, do Hoàng đế đè ép kịch liệt và âm thầm tỏ thái độ ngầm, dần dần trở nên hòa hoãn. Có điều Phạm Nhàn không thể chấp nhận tình hình chỉ dừng lại ở mức này, y nhất định phải thúc đẩy Hoàng đế sớm đưa ra quyết định.
Khi ở Giang Nam, Phạm Nhàn đã đón được là ông lão trong Trần Viên rất đồng lòng với mình, cũng đang sử dụng mọi cách để tác động tới tâm tư của Hoàng đế, mong muốn vị đế vương này sớm đưa ra quyết định.
Nhưng điều mà y không biết là Trần Bình Bình đã hết sức tài tình dệt nên một mạng lưới lớn, bao gồm cả nguyên nhân thực sự trong cái chết của Tam Thạch đại sư, mối quan hệ giữa Quân Sơn hội và Trưởng công chúa... Nhưng biết bao bí mật nặng ký như vậy, Hoàng đế vẫn chưa thể thật sự hạ quyết tâm giải quyết những vấn đề này.
Vì vậy, Trần Bình Bình đã lựa chọn chiêu thức tàn nhẫn nhất, mà trong tình huống mà Trần Bình Bình không hề hay biết biết, chiêu thức này đã bị Phạm Nhàn lợi dụng.
Hai người, một già một trẻ, cùng nhau nỗ lực vì một mục đích chung. lẳng lặng lập kế hoạch kích thích tâm trạng của Hoàng đế Khánh Quốc, lợi dụng tính đa nghi và đố kỵ ẩn sâu trong lòng của vị quân vương này để đạt được mục tiêu của mình. Trên thế gian này, những người hiểu rõ tâm can Hoàng đế Khánh Quốc như Trần Bình Bình và Phạm Nhàn không nhiều; kẻ dám lập âm mưu chọc giận Hoàng đế Khánh Quốc lại càng ít ỏi. Nhìn chung, điều này chỉ chứng minh những người lãnh đạo của Giám Sát viện đều là loại liều mạng, tàn nhẫn, không biết dơ.
Chẳng qua mục tiêu của Trần Bình Bình không chỉ dừng lại ở việc ép Thái tử từ bỏ. Trong điểm này, ý đồ của ông còn sâu xa và cuồng bạo hơn nhiều so với Phạm Nhàn.
o O o
Tháng giêng sắp qua đi, hành trình trở về kinh đô của Phạm Nhàn cũng sắp kết thúc. Các thuộc hạ đều đang chuẩn bị cho việc trở về Giang Nam, bầu trời Phạm Nhàn cũng tranh thủ thời gian cuối cùng để bầu bạn với cho phụ thân và Trần Bình Bình vài ngày. Cả hai người này này đều đã cao tuổi, mà Phạm Nhàn lại phải ở Giang Nam lâu ngày, không thể chăm lo cho họ, thực sự cảm thấy có phần áy náy.
Còn Đại Bảo từ Đàm Châu đến Hàng Châu, rồi tiếp tục tới Ngô Châu, sau khi ở bên Lâm Tướng gia trong dịp năm mới, cuối cùng cũng trở lại kinh đô. Đương nhiên Phạm Nhàn phải dẫn đại cữu ca của mình đi dạo một vòng trong kinh đô. Tuy hai người Đại ngốc và Nhị ngốc chơi rất vui vẻ, nhưng thời gian quá gấp gáp, nên khó tránh khỏi cảm giác hoang mang.
Trong lịch trình dày đặc mà đã được sắp xếp chi tiết, Phạm Tư Triệt theo đội ngũ cấp hai mà Đặng Tử Việt đã để lại, lại một lần nữa đi về phương bắc. Các thương hội ở phía bắc cần thiếu niên thiên tài này quản lý, rời Thượng Kinh quá lâu cũng không tốt. Sau khi Phạm Nhàn xác nhận sự việc kia, cảm xúc của anh đối với phương bắc rơi vào một tình trạng khó xử. Cho dù y cảm thấy yên tâm hơn về an toàn của đệ đệ và muội muội ở phía bắc, nhưng... trong tiềm thức, y lại muốn tránh né điều gì đó, và do đó, y vẫn chưa cho Phạm Tư Triệt gửi mật thư tới Hoàng đế Bắc Tề.
Những người khác trong Khải Niên tiểu tổ cũng lu bù với công việc. Hồng Thường Thanh mang theo thủ lệnh của Phạm Nhàn đi tới Giang Nam trước. Đây là việc vô cùng quan trọng, Phạm Nhàn đã bảo hắn thông báo cho Tô Văn Mậu chuẩn bị sẵn sàng. Trước khi sự việc trong cung bộc phát, thông tin cần được truyền đến Giang Nam, tạo ra chênh lệch thời gian hoàn hảo, đủ để nuốt trọn toàn bộ Minh gia.
Trong Nhất Xử,, hai chú cháu Mộc Thiết và Mộc Phong Nhi đều bận rộn với công việc ở kinh đô, không thể luôn đi theo bên cạnh Phạm Nhàn. Tiểu Ngôn công tử đang bận rộn quản lý công việc hàng ngày trong Viện Giám Sát, lại còn phải tránh né các quý phu nhân ở kinh đô giới thiệu hôn sự, khổ sở vô cùng. Trong lúc nhất thời, bên cạnh Phạm Nhàn chỉ còn lại một mình lão già Vương Khải Niên này.
Ngày hôm đó, Phạm Nhàn đang ăn cơm cùng Đại Bảo trong gian nhà của Vương Khải Niên, đột nhiên y nghĩ tới Ngôn Băng Vân đáng thương, lại nhớ đến những lời mà Đại vương phi âm thầm nói với mình trong Hòa Thân vương phủ. Phạm Nhàn không khỏi lắc đầu.
Nếu Ngôn Băng Vân thật sự muốn kết hôn với tiểu thư nhà họ Thẩm, đây quả thực là chuyện khó khăn lớn bằng trời. Đầu tiên, vấn đề này cần được bệ hạ trong cung chấp thuận, tiếp theo là tiểu thư Thẩm gia cần có một thân phận phù hợp. Đại vương phi từng là hảo hữu của tiểu thư Thẩm gia khi còn ở Thượng Kinh, nên đương nhiên giao việc khó khăn này cho Phạm Nhàn xử lý.