๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Khâm sai này Phạm Nhàn chỉ giỏi hủy hôn, nào đâu biết cách mai mối? Y vừa than thở vừa ăn vài miếng thức ăn trên bàn.
Vương Khải Niên đang ngồi xổm bên cạnh hút thuốc, thấy sắc mặt đại nhân không vui, lão ho khan hai tiếng và hỏi: "Thức ăn không ngon à?"
Đại Bảo ngồi bên cạnh Phạm Nhàn miệng nhai liên tục đáp: "Ngon lắm..."
Phạm Nhàn cầm đũa chỉ vào đĩa cá, nói: "Đĩa cá này phải ngang bằng đầu bếp trong lầu, hương vị rất ngon." Lầu mà y nói đến đương nhiên là Bão Nguyệt Lâu. Vương Khải Niên được đại nhân khen ngợi, nở nụ cười, nếp nhăn trên mặt càng sâu thêm.
Trong lúc trò chuyện, một tiểu nha đầu khoảng mười hai, mười ba tuổi bưng cái mâm từ phòng trong ra, rất quy củ đặt lên bàn, rồi lại thẹn thùng không dám hành lễ, nhanh chóng chạy trở về.
Phạm Nhàn nhìn theo bóng dáng tiểu nha đầu kia, thở dài nói: "Lão Vương, trông ngươi như gốc cây khô, sao lại sinh được một nha đầu xinh xắn như vậy?"
Tiểu nha đầu kia chính là con gái của Vương Khải Niên, cũng là đối tượng mà dùng Phạm Nhàn để gửi thư đe dọa lão. Vương Khải Niên giật mình, cười khổ: "Còn bé lắm, chưa thể nhìn ra được ngày sau có xinh đẹp hay không."
Phạm Nhàn cười ha hả và nói: "Không có gì phải sợ nữa, bây giờ còn ai dám trắng trợn cướp bóc dân nữ nhà ngươi?"
Mặc dù Vương Khải Niên kiên quyết không nhận chức chủ quản Bát Đại Xử, nhưng hầu hết mọi người trong kinh đô đều biết, lão ta là tâm phúc thân cận nhất của Phạm Nhàn. Có tầng quan hệ này, cho dù là lục bộ tam ti tam viện, không ai dám xem thường lão ta, huống chi đắc tội.
Lúc này, Đại Bảo đột nhiên mặt mày hớn hở nói: "Cô nương này thật xinh đẹp."
Lúc này đến phiên Phạm Nhàn thầm kinh hãi, tự nhủ đại cữu tử đột nhiên nảy sinh ý xuân, nhất quyết đòi cưới nha đầu nhà lão Vương thì phải làm sao? Mình thì đương nhiên là là không đáp ứng, nhưng phải làm sao để dỗ dành tâm trạng của hắn?
May mắn thay, tâm hồn Đại Bảo vẫn như đứa trẻ sáu bảy tuổi, hoàn toàn không nghĩ đến những chuyện thế kia. Chỉ thấy hắn cầm đũa trong tay mà ngây ngẩn cả người, mỡ trong miệng chảy ra mà không hề hay biết, không biết suy nghĩ điều gì.
Phạm Nhàn lấy chiếc khăn ẩm bên cạnh, giúp Đại Bảo lau đi dầu mỡ bên khóe miệng rồi tò mò hỏi: "Đang nghĩ gì vậy?"
Đại Bảo nhẹ nhàng nghiêng đầu, nụ cười trên mặt dần dần cứng lại, lộ vẻ ủy khuất và đau lòng mà trước nay hiếm khi xuất hiện trên gương mặt hắn. Đại Bảo lắp bắp nói: "Nhị Bảo... thích... cô nương xinh đẹp."
Trong lòng Phạm Nhàn chợt buồn bã, bàn tay cầm khăn đột nhiên cứng đờ, không biết nên an ủi ra sao. Vương Khải Niên ở bên cạnh nghe thấy vậy lại có phần hiếu kỳ, gõ tẩu thuốc lên một tảng đá cạnh chân, hỏi: "Cữu thiếu gia, Nhị Bảo là ai vậy?"
"Nhị Bảo là đệ đệ của ta, rất thông minh." Gương mặt Đại Bảo nở nụ cười đầy tự hào, nhưng ngay sau đó nụ cười ấy lại biến thành vẻ buồn bã của một đứa trẻ: "Nhưng... nó đã mất rồi."
.o O o .
Vương Khải Niên và Phạm Nhàn đứng ở góc sân, hút tẩu thuốc, khói thuốc xanh mịt mùng, mùi lá thuốc nồng nặc. Vương Khải Niên quay đầu lại, thấy Lâm Đại Bảo đang vui chơi với tiểu nha đầu nhà mình, hạ giọng hỏi: "Hóa ra Nhị Bảo chính là thiếu gia của Lâm Củng, Lâm Củngđã bị người của thành Đông Di giết chết hơn hai năm trước, nhưng... Nghe nói trong phủ luôn giữ bí mật với Đại Bảo, làm sao hắn biết được?"
Phạm Nhàn nhổ một ngụm nước miếng đắng ngắt, tramà lặng một lát rồi nói: "Là ta nói cho hắn biết... tuy hắn luôn ngây ngốc, nhưng ta luôn coi hắn như người bình thường. Hắn và Lâm củng là anh em thân thiết, cứ giấu chuyện này mãi, trong lòng ta cảm thấy không thoải mái."
"Sẽ không có chuyện gì chứ?" Vương Khải Niên cẩn thanạ hỏi .
"Có chuyện gì được? Hai năm trước ta đã nói với hắn rồi." Phạm Nhàn mân mê dodoi môi hơi khô, bình tĩnh nói: "Đại Bảo chỉ là trí tuệ không phát triển hoàn thiện, giống như một đứa trẻ chưa lớn, nhưng không có nghĩa là hắn không biết gì cả... Bene Nam Chiếu có một bức tượng đá vọng phu, ta không muốn có thêm Đại Bảo hỏi đệ đệ."
Sau khi nói xong, y liếc nhìn Đại Bảo, phát hiện Đại Bảo đang cúi xuống đào giun bên cạnh tiểu nha đầu của nhà họ Vương. Ánh mắt của y lập tức trở nên dịu dàng, xen vào đó là một chút thương tiếc và một ít áy náy.
Đúng vào lúc này, cửa gỗ của nhà họ Vương bị người ta gõ mạnh, tiếng gõ vô cùng gấp gáp, không biết đã có chuyện gì xảy ra.
Phạm Nhàn và Vương Khải Niên nhìn nhau, cau mày. Vương Khải Niên vừa tới mở cửa, một gã cao to đã lao vào, chạy tới trước mặt Phạm Nhàn, lớn tiếng nói: "Chúc mừng đại nhân, chúc mừng đại nhân!"
Phạm Nhàn bị hắn làm giật bắn mình, định thanà nhìn kỹ lại mới thấy hóa ra là Đằng Tử Kinh, không khỏi trách móc: "Chuyện gì mà hoảng loạn đến vậy? Ta đã bảo ngươi về điền trang đọc sách chuẩn bị cho kỳ thi võ vào mùa xuân cơ mà? Sao lại trở về kinh đô?"