๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
"Ngươi phải chờ ta." Trong lòng Phạm Nhàn lại lặp lại một lần nữa, để cho cơn mưa thu đập vào khuôn mặt đầy bụi đất của mình, điên cuồng phi nước đại hướng về Hoàng cung.
Hoàng cung gần kề, mưa thu đổ xuống ào ào, đường phố không mấy người qua lại, mọi người cũng tụ tập? Phạm Nhàn ngơ ngác, sợ hãi nghĩ ngợi rồi nghe thấy tiếng reo hò vang dội, kế đó là sự tĩnh mịch, yên lặng đến rợn người.
Dân chúng kinh đô chẳng nghe thấy gì, chỉ riêng Phạm Nhàn nghe rõ thứ tĩnh mịch ấy, sợ hãi vô cùng. Đám đông chỉ nghe thấy tiếng vó ngựa trong sự tĩnh lặng.
Lộc cộc lộc cộc.
Mọi người chỉ nghe vó ngựa trong thinh lặng rồi nhìn thấy bóng dáng cưỡi ngựa lao tới như chớp nhoáng, nhìn thấy bộ quan phục màu đen rách nát trong mưa thu, nhìn thấy gương mặt lạnh lùng đầy sát khí của người trên lưng ngựa.
Đám đông đang xem hình phạt trước Hoàng cung bỗng náo động, tiếng kinh hô và rên la cùng vang lên, phía sau đám đông xô đẩy hỗn loạn, không biết bao nhiêu người bị giẫm đạp.
Bởi vì bóng người cưỡi ngựa cô độc kia không hề giảm tốc, mà lao thẳng vào đám đông dày đặc một cách máu lạnh!
Ai tránh kịp thì tránh, không kịp thì bị ngựa hất bay, trong màn mưa thu lạnh lẽo, máu văng tung toé.
Đám đông kinh hoàng trước cái chết, lùi ra tán loạn, nhường lối cho người ngựa lao thẳng đến sân xử án nho nhỏ dưới chân thành hoàng cung.
Cấm quân vây kín, rừng giáo chĩa thẳng vào bóng người cô độc trên lưng ngựa.
Phạm Nhàn im lặng bay lên, vượt qua rừng giáo kia, người đang ở giữa hư không, kiếm đã ở trong tay, vung ra nhanh như chớp, vài tiếng vù vù vang lên, chém đứt vài thanh trường kiếm, đánh rơi vài tên thị vệ đại nội, mà bóng người đã lướt đến trên bầu trời pháp trường.
Dù làm động tác gì, đôi mắt Phạm Nhàn luôn nhìn chằm chằm vào cái sàn gỗ nhỏ kia, nhìn ông lão bị trói trên giàn gỗ, máu miệng biến bét, đang hấp hối kia, ánh mắt Phạm Nhàn ngày càng lạnh lùng, ngày càng đầy căm phẫn rồi nghe thấy kình phong từ bốn phía ập tới.
Vô số bóng dáng áo gai bay lên, xoay quanh như bông hoa trong cơn mưa thu, chặn hết mọi đường lui của Phạm Nhàn.
Phạm Nhàn không lùi, không tránh, lưng chịu ba chưởng, mà kiếm cũng hung hăng đâm xuyên qua mặt một tên người mặc áo gai, xuyên thấu từ mí mắt hắn ta, máu tươi và dịch nhãn cầu bắn tung tóe, lẫn vào trong nước mưa.
Y gầm lên một tiếng, tay trái đánh ngang một chưởng, bá đạo cực độ, chỉ nghe tiếng xương cổ tay vang lên nhỏ nhẹ, tên áo gai bên trái bị chấn động máu me đầy mặt, gục ngã xuống đất. Phịch một tiếng, cuối cùng hai chân Phạm Nhàn cũng đứng trên sàn gỗ nhỏ ướt sũng, nhưng y cũng phải trả giá rất đắt, vết thương trong người bộc phát dữ dội, phun ra một ngụm máu tươi.
Nhưng y không quan tâm, chỉ kinh ngạc nhìn ông lão trên giàn gỗ kia, trên người ông lão không biết đã chịu bao nhiêu vết đao, bị lõa lồ trước mặt muôn dân, chịu vô vàn sỉ nhục.
Chỉ cần liếc mắt một cái, Phạm Nhàn đã biết mình trở về quá muộn, không thể cứu sống được người, đôi môi khô nứt của y hé mở, muốn nói gì đó nhưng không thốt được nên lời.
Mưa thu rơi xuống, gột rửa hai người già trẻ trên sàn gỗ, chung quanh yên tĩnh như tờ. Toàn bộ cấm quân, cao thủ trong cung cùng các vị khổ tu sĩ trong Khánh Miếu vây kín sàn gỗ, nhưng trước sát khí và thế công liều mạng của Phạm Nhàn, ai nấy đều cứng đơ người, chẳng dám làm gì.
Phạm Nhàn gian nan bước tới, cởi trói, ôm thân hình gầy guộc của Trần Bình Bình vào lòng, cởi bỏ chiếc áo choàng đen đầy bùn đất rách nát của mình, đắp lên người ông lão.
Trần Bình Bình khó nhọc mở mắt, đôi mắt mờ đục tán loạn ấy lại ánh lên tia sáng thuần khiết, như một đứa trẻ... ông lão như một đứa bé nấp trong vòng tay Phạm Nhàn, hình như hơi run rẩy vì lạnh.
"Ta về muộn mất rồi." Phạm Nhàn ôm thân thể gầy guộc kia, cảm nhận hơi ấm của ông lão đang từ từ biến mất, miệng khô khốc nói, trong lòng tràn ngập cảm giác thất bại tuyệt vọng và thương tâm chưa từng có...
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Mưa đầu thu rơi càng nặng hạt, nước bắn tung lên mặt đất, thấm ướt áo quần, len lỏi vào tim gan lạnh buốt. Toàn bộ quảng trường trước cung bị màn mưa mịt mờ bao trùm, tầm nhìn chỉ thấy trời đất ướt đẫm.
Mọi ánh mắt đổ dồn về chiếc bục gỗ nhỏ trong mưa, hai người trên đó, bốn phía im lặng như tờ. Không biết bị cảm xúc gì thôi miên, không ai nói năng, cử động, chỉ ngơ ngác nhìn, ánh mắt xuyên qua màn mưa mờ ảo, tập trung về phía bục.
Hàng trăm, hàng ngàn binh lính cấm quân, cao thủ trong cung và khổ tu sĩ trong Khánh Miếu cứ thế đứng im lìm trong mưa, như những pho tượng gỗ.
Chỉ trong chớp mắt, đã có mấy người thiệt mạng dưới tay Tiểu Phạm đại nhân, điều quan trọng hơn là dưới cơn mưa lạnh buốt này, không ai biết đôi mắt của bậc Cửu Ngũ Chí Tôn trên tường thành lóe lên cảm xúc gì.