๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Ngôn Băng Vân đã hết sững sờ khi thấy bóng dáng Phạm Nhàn, cúi đầu xuống, chuẩn bị đối phó những chuyện tiếp theo. Giọng hạ thật nhỏ, hắn ra lệnh cho những thuộc hạ trung thành bên cạnh, tiếng nói bị át trong màn mưa, không ai nghe thấy, nhưng mấy mật thám Giám Sát viện đã lẻn về phía sân xử án.
Quan lại, dân chúng trong và ngoài thành đều sững sờ trước cảnh Phạm Nhàn cưỡi ngựa đạp đổ máu người, giận dữ tuốt kiếm, cởi áo choàng che đậy ông lão. Người đầu tiên phản ứng lại là Hạ Tông Vĩ, quan sát dụng hình cao cấp nhất dưới chân thành.
Khi Phạm Nhàn xông vào đám đông, hắn đã lập tức phản ứng lại, lặng lẽ rời khỏi sàn gỗ nhỏ bằng tốc độ nhanh nhất và kín đáo nhất. Ẩn mình sau lưng quan viên, hộ vệ, đôi mắt nhìn qua khe hở giữa đám đông về phía Phạm Nhàn đang ôm thân hình tàn tạ của Trần Bình Bình trên sàn gỗ, ánh mắt Hạ Tông thoáng phức tạp. Hắn chỉ không muốn chết mà thôi, nhưng buộc phải giết cả hai người trên bục gỗ.
Còn nhiều người không muốn chết nữa, khí lạnh tỏa ra từ Phạm Nhàn khiến mọi người rời xa khỏi bục. Diêu thái giám đã lùi vào đám đông, không muốn trở thành con cừu hy sinh cho Tiểu Công gia dâng lên tế Trần Bình Bình.
Xung quanh sàn gỗ là vài thi thể tứ tán, máu tươi bị mưa thu hòa tan, đao phủ bộ Hình toàn thân run rẩy tay cầm lưỡi dao nhỏ ngược lại trở thành người gần nhất trên bệ. Hắn nhìn Tiểu Phạm đại nhân trên bệ gỗ, phát hiện Tiểu Phạm đại nhân đang cúi đầu rất sâu, ôm chặt lấy Trần lão Viện trưởng vào trong lòng, dường như hoàn toàn không nhận thấy trong thiên địa này còn bất cứ âm thanh hay chấn động gì. Trong lão thầm kinh hãi, lén lút thối lui về dưới bục gỗ.
Chỉ lùi lại hai bước, cổ họng tên đao phủ bỗng dưng "xoạt" một tiếng và đứt đoạn, đầu rơi xuống trong tiếng độp nặng nề. Xác không đầu cũng theo đó ngã xuống dưới đài tạo thành một tiếng trầm trầm.
Đám đông bốn phía kinh hãi, mắt dõi lên đài. Chỉ có những người có tu vi cao cường mới có thể thấy rằng vừa rồi tay Phạm Nhàn thoáng rung động, một con dao màu đen bay ra rồi rơi xuống trong màn mưa.
o O o
Phạm Nhàn ngồi khoanh chân trên đài, ngồi giữa muôn ngàn ánh mắt nhưng dường như không hề cảm nhận được gì. Y chỉ ôm thân thể Trần Bình Bình, cúi đầu thật thấp, để mưa rơi trên đầu và vai, bóng lưng còng xuống, trông thật cô đơn.
Thân thể ông lão trong tay nhẹ tênh, ôm trong lòng giống như ôm một cơn gió, cơn gió có thể tan biến bất cứ lúc nào. Dưới những sợi tóc rối, khuôn mặt tái nhợt của Phạm Nhàn giật nhẹ, vô thức vươn tay ra, nắm chặt bàn tay lạnh giá của Trần Bình Bình, siết mạnh, không buông ra.
Chắc kiếp này ông lão chắc đã trải qua bao nỗi thống khổ. Tàn tật nửa đời người, khí lực trong người đã cạn kiệt từ lâu, hôm nay chịu tra tấn, mỗi nhát dao xuống chỉ đau đớn chứ không chảy nhiều máu. Nhưng vẫn có máu tụ lại thành vũng, thấm ướt áo choàng đen của Phạm Nhàn, dính đặc trên tay, nóng hổi.
Trong cơn mưa thu lất phất, Phạm Nhàn dịu dàng ôm thân hình gầy yếu ấy, sợ làm đau ông lão, siết chặt bàn tay lạnh buốt kia, sợ người sẽ ra đi như thế.
"Nếu ngươi không chịu về, ai có thể bắt ngươi trở lại đây? Sao lại giư ta ở Đông Di làm gì?" Phạm Nhàn khàn khàn nói, đôi môi khô nứt vì mưa như muốn bong tróc, trông thật đáng thương, "Bao năm ta vất vả vì ai, chỉ muốn các ngươi rời kinh đô, sống những ngày an nhàn, ta luôn cố gắng..."
"Ngươi biết ta biết tất cả mà." Phạm Nhàn cúi đầu thấp hơn, nhẹ nhàng tựa vào gương mặt nhăn nheo kia, thân thể rung động trong mưa, dường như đang ru ông lão trên tay ngủ say.
Bàn tay ông lão siết chặt lấy tay Phạm Nhàn, nhưng sức lực cuối cùng của ông cũng chỉ có thể siết yếu ớt như thế. Không biết vì luyến tiếc hay sợ hãi điều gì, ông cố nắm lấy điều gì đó trong cơn mưa gió, trên nền đất đỏ thẫm.
Như một nhát dao chậm rãi xé rách trái tim, Phạm Nhàn toàn thân lạnh buốt và khiếp sợ nhìn ông lão trong lòng, biết đối phương không thể chống chọi thêm nữa. Vô thức siết chặt tay ông, thậm chí siết đến mức ngón tay ông bắt đầu tái nhợt rồi tê dại.
Trong màn mưa, đôi mắt đục ngầu của Trần Bình Bình chậm rãi di chuyển, nhìn thấy cung điện quen thuộc, bầu trời u ám đầy mây mưa, bóng dáng đế vương mơ hồ trên tường thành nhưng không nhìn rõ khuôn mặt. Rồi ông nhìn khuôn mặt Phạm Nhàn bên cạnh, trong đôi mắt đục ngầu ấy thoáng hiện lên nụ cười.
Ông lão biết mình sắp ra đi khỏi thế giới này, đôi mắt dần tắt ngấm, không còn nghe rõ tiếng động chung quanh, ánh sáng trước mắt cũng biến thành những hình dáng kỳ lạ.
Có lẽ cuộc đời truyền kỳ của ông hiện lên như phim chiếu nhanh trong giây lát ấy. Tiểu thái giám, Đông Hải, nữ nhân kia, Giám Sát viện, Hắc Kỵ rồi nữ nhân khác, người chết, âm mưu, trả thù, vô số hình ảnh lướt qua như tia chớp trước mắt ông. Nhưng không ai biết ông muốn nhìn thấy điều gì trước lúc lìa đời...