๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Ngàn dặm bôn ba trở về kinh đô, trên đường đi Phạm Nhàn cùng năm trăm Hắc Kỵ đã làm trái với vô số quy củ của quan Giám Sát viện, huống chi khi y đột nhập kinh đô, tiện tay đâm chết nhiều quan viên triều đình như vậy, hơn nữa trước mặt bệ hạ đại náo pháp trường, theo lý luận, đây dù sao cũng là tội lớn không thể khoan dung, nhưng bệ hạ không mở miệng nói, ai có thể trị tội Phạm Nhàn, ai dám trị tội Phạm Nhàn?
Đúng lúc ấy, Hồ Đại học sĩ từ trên đầu tường Hoàng cung đi xuống, rất nhiều quan viên dồn dập hành lễ với ông. Hôm nay vị Đại học sĩ vẫn giữ im lặng, ông nhìn những vết máu bị mưa thu rửa cực nhạt trên sàn gỗ, lông mày bỗng nhiên giật nhẹ một chút, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trong nháy mắt vị học sĩ tiền nhiệm Thư Vu đã già đi mười mấy tuổi, cô đơn đi dọc theo tường thành, không chào hỏi những người này.
Hồ Đại học sĩ lòng hơi buồn bã, lại biết mình không thể bị loại cảm xúc này khống chế, Hạ đại nhân đã tiến cung, mình nhất định phải ở chỗ này thu dọn mọi thứ rõ ràng. Ánh mắt của y chậm rãi lướt qua khuôn mặt của quan viên lục bộ tam viện tam tự, bình tĩnh nói: "Đại hình đã xong. Mở cửa thành, tất cả như thường."
Những quan viên trước hoàng cung nghe được câu này, không khỏi thở phào nhẹ nhõm một hơi. Bọn họ vẫn sợ sau này nên xử lý chuyện của Tiểu Phạm đại nhân như thế nào, nhưng theo tình hình trước mắt, ít nhất trong khoảng thời gian ngắn Hoàng đế bệ hạ còn có thể khống chế cơn phẫn nộ của mình mà không đem công việc nguy hiểm như vậy giao cho đám thần tử phía dưới xử lý.
Hồ Đại học sĩ không để ý đến phản ứng của những đại thần này, con mắt hơi híp lại, trong lục bộ tam viện tam tự không nhìn thấy người của Giám Sát viện, điều này rất bình thường, bởi vì lúc này chủ sự của Bát Đại Xử Giám Sát viện đều bị nhốt trong đại lao, mà vị Tiểu Ngôn công tử đại nhân kia dường như đã sớm lặng lẽ rời đi.
Không chỉ có Giám Sát viện bị trong ngoài phối hợp khống chế, mi tâm Hồ Đại học sĩ thoáng hiện vẻ trầm trọng, ông biết rõ trong hoàng cung cũng có người bị khống chế, ví dụ như sáng sớm hôm nay Ninh Tài nhân và Tịnh Vương gia liều chết tới can gián với bệ hạ, lúc này cũng đã bị giam lỏng trong hoàng cung, không biết tình huống ra sao.
Hơn nữa tiểu thư Phạm gia đêm hôm qua thay chữa thương cho bệ hạ, tựa hồ vẫn chưa đi ra ngoài. Nghĩ đến những chuyện này, nghĩ đến hiện tại hàng vạn quân tinh nhuệ đóng ở bên ngoài Giám Sát viện, trong lòng Hồ Đại học sĩ cực kỳ ớn lạnh, biết mình nhất định phải tìm được Phạm Nhàn, nói vài điều với vị Tiểu Công gia có thực lực, có can đảm vào đối kháng với Hoàng cung.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Ánh mặt trời chính ngọ chiếu rực rỡ trên dòng sông Lưu Tinh bên ngoài kinh đô, nước sông trong trẻo nhưng lạnh lẽo. Chỉ có hơi ấm chứ có sương mù lan tỏa. Phía đối diện dòng sông là một nhã viện độc lập với bên ngoài, tường xám trắng, trúc xanh vàng, hàn ý bức người. Nước trên mái ngói bị phơi nắng thành một mảng ẩm ướt, nhưng có thêm chút thời gian để đảo ngược cái nóng.
Đúng lúc trong cái nóng bức của tiết thu, một chiếc xe ngựa màu đen từ bên kia cầu trúc của Lưu Tinh giang chạy nhanh qua, vững vàng dừng ở cửa biệt viện.
Căn biệt viện này chính là nơi ở của Diệp Khinh Mi, nơi tử vong của Trưởng công chúa, nơi Phạm Nhàn từng quỳ lạy dòng sông mấy lần. Sau biến cố của Diệp gia, nơi này được cung đình thu vào tài sản của hoàng gia, trở thành một căn biệt viện. Nhưng suốt nhiều năm qua, Hoàng đế ít khi đến đây, cũng chẳng có Hoàng hậu hay Hoàng tử nào dám đòi ở tạm nơi đây. Cho nên biệt viện bỏ trống hơn hai mươi năm. Chỉ có ba năm trước, khi Trưởng công chúa âm mưu biến loạn kinh đô, vì lý do nào đó mà ả đã tạm trú ở đây vài ngày.
Chính vì biệt viện thanh vắng, ít người lui tới, lại mang nặng âm khí lịch sử khiến mọi người e ngại mà tránh xa, nên cung đình cũng không trông giữ nơi này quá nghiêm khắc, chỉ có bốn hộ vệ hoàng thất thường trực.
Thấy chiếc xe ngựa đen kia không hề để ý đến dấu hiệu hoàng gia bên ngoài, cứ thế lao vào, mấy tên hộ vệ lộ vẻ kinh ngạc, tiến lên phía trước nhưng chưa kịp nói gì đã bị một nhóm người sau xe dùng nỏ bắn tên khống chế, trói gô lại.
Một quan viên Giám Sát viện im lặng bước tới, kéo rèm xe lên.
Tiếng bước chân khẽ vang, Phạm Nhàn ướt sũng nước mưa, mặt mày tái nhợt ôm thi thể Trần Bình Bình từ trên xe bước xuống. Nước mưa từ trên người nhỏ xuống y phục đen của y và bộ quan phục trên người ông lão, vang lên tiếng tí tách.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑