Khánh Dư Niên (Dịch Full)

Chương 886 - Chương 1835: Lại Vô Đề 3

Chương 1835: Lại vô đề 3 Chương 1835: Lại vô đề 3

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Cánh cửa Thái Bình biệt viện mở ra, Phạm Nhàn không đoái hoài đám tùy tùng, bước vào cửa một cách trang nghiêm. Tiếng kẽo kẹt vang lên, cánh cửa lớn đóng sầm sau lưng y. Đám viên chức Giám Sát viện lập tức tản ra, nắm giữ các vị trí then chốt ở đầu cầu, cảnh giác nhìn ngó bốn phía.

Một lúc sau, tiếng vó ngựa dồn dập cùng tiếng ngựa hí vang lên, hàng trăm kỵ binh màu đen mệt mỏi rũ rượi theo đường lớn bên sông Lưu Tinh chạy tới.

Tiếp đó, tiếng vó ngựa như sấm dội vang lên rồi ngừng hẳn ở nơi xa hơn một chút. Không rõ là quân phòng vệ hay cấm quân.

Cuối cùng, một chiếc xe ngựa đen đi đến, dừng bên kia cầu. Từ trên xe có một người mặt lạnh như băng bước xuống, chính là Ngôn Băng Vân. Hắn không bước qua cầu, chỉ lặng lẽ nhìn về phía cổng biệt viện.

Những người theo Phạm Nhàn vào Thái Bình biệt viện, ngoài một số thành viên Khải Niên tiểu tổ, phần lớn đều là quan viên Nhất Xử. Với sự giúp đỡ từ trong cung, Ngôn Băng Vân tạm thời khống chế được tình hình tòa kiến trúc u ám của Giám Sát viện, nhưng vẫn không cách nào kiểm soát hết Bát Đại Xử, nhất là Nhất Xử.

Phạm Nhàn ngày xưa một mình oai phong lẫm liệt đến thế nào, quan lại Nhất Xử đều xem Phạm Nhàn như tổ tông, hôm nay màn kịch lớn trước cung đình kết thúc, Phạm Nhàn ôm thi thể Trần Bình Bình rời khỏi quảng trường trước cung điện không bao lâu, quan lại Nhất Xử đã đưa cỗ xe ngựa màu đen tới đón tiếp y.

Ngôn Băng Vân nhíu mày, nhìn đồng liêu bên kia cầu. Việc Phạm Nhàn có uy thế cao trong viện, nhất là ở Nhất Xử không khiến hắn cảm thấy lạ, chỉ thấy kỳ lạ là Hoàng đế bệ hạ cũng phái người theo dõi Nhất Xử, tin tức không thông suốt, Phạm Nhàn vừa mới trở lại kinh đô, các quan Nhất Xử làm sao biết được? Lại còn tiếp ứng y đúng lúc, thật khó hiểu.

Ngôn Băng Vân không biết trong Phạm phủ có vị thiếu phu nhân trẻ tuổi, sau khi tin Trần Bình Bình ám sát Hoàng đế truyền ra, đã lập tức phản ứng, cô đã sớm chuẩn bị cho phu quân, thường xuyên bí mật liên lạc với Nhất Xử. Khi Phạm Nhàn một mình xông vào pháp trường, Nhất Xử đã bắt đầu hành động.

Còn về vài trăm kỵ binh mệt mỏi nhưng vẫn đáng gờm kia, đã nhận lệnh của Phạm Nhàn từ trước, tập hợp tại Thái Bình biệt viện. Trước khi vào kinh Phạm Nhàn đã tính rõ, dù có cứu được lão thọt hay không, bọn họ cũng cần gặp nhau ở Thái Bình biệt viện.

Ngôn Băng Vân đứng im lìm trên cầu một hồi lâu, chỉnh lại quan phục ướt át, một mình bước tới cầu. Tiếng kẽo kẹt vang lên không ngừng, cuối cùng ông tới bên kia cầu, dưới ánh mắt cảnh giác căm thù khinh bỉ của quan lại Nhất Xử, cúi đầu nói: "Tứ Xử Ngôn Băng Vân, xin cầu kiến Viện trưởng."

o O o

Phạm Nhàn không biết lúc này Ngôn Băng Vân đã xuất hiện bên ngoài Thái Bình biệt viện, nhưng có thể đoán chắc hẳn sẽ có người đến gặp mình, khuyên can mình, thậm chí có thể biết chính xác, từ lúc mình từng bước đi ra khỏi kinh đô, không biết bao nhiêu người đi theo sau lưng, không biết bao nhiêu tinh binh Khánh Quốc lúc này tập trung bên ngoài Thái Bình biệt viện, chờ đợi lời khuyên thành công...hay không thành công, đây đều là ý chỉ của Hoàng đế lão tử hay chăng?

Nhưng y không suy nghĩ những điều đó, cũng lười suy nghĩ những điều đó, chỉ cảm thấy mình rất mệt mỏi, kiệt sức, trong người rỗng tuếch, dòng chân khí ngày thường sung mãn như núi sông, dường như đều tuôn ra theo tiếng khóc thảm thiết lúc nãy, trọc khí trong lồng ngực phun ra, chân khí cũng phát tiết, chỉ còn lại sự trống rỗng.

Phạm Nhàn cảm thấy bước chân mình chưa bao giờ nặng nề đến thế, thân thể chưa bao giờ yếu đuối như bây giờ, ông lão trong vòng tay dù nhẹ tênh mà sao càng lúc càng nặng thêm? Nặng đến nỗi y sắp ôm không nổi.

Lọn mai hơi ướt rủ trên trán, y bế Trần Bình Bình đi qua thảm cỏ hoa, qua gốc cây non, đi qua mặt hồ nhỏ vây quanh, tới một nơi thanh vắng.

Trên tường có hoa, y nhẹ nhàng hái một đoá hoa vàng nhỏ đang vươn mình nở rộ. Sau đó y vươn tay ấn nhẹ vào một góc tường hoa, chỉ nghe có vài tiếng kêu lạo xạo, mặt đất dần xuất hiện một cái cửa hầm, có bậc thang dẫn xuống phía dưới, cũng không quá sâu, lúc này ánh mặt trời vẫn chiếu rọi xuống nền đá phẳng khô bên dưới.

Trong Thái Bình biệt viện có mật thất, chắc chắn đối với những người xưa kia không phải là bí mật gì, ngay cả Trưởng công chúa hồi đó còn nhỏ cũng từng tìm thấy một cái ở trong biệt viện. Sau biến cố của Diệp gia năm đó, Hoàng đế cũng từng đến biệt viện để tìm kiếm manh mối về chiếc rương, nhưng ngài không tìm thấy, cộng thêm tâm lý khác thường với cái viện này nên không bao giờ trở lại đây nữa.

Còn đối với Phạm Nhàn, đường hầm kia rất quen thuộc, bởi vì nhiều năm trước sau khi mở chiếc rương đó ra, Ngũ Trúc thúc đã từng đưa y đến Thái Bình biệt viện, dọc theo đường hầm này xuống tận dưới, tìm thấy viên đạn mà cây gậy cời lò kia cần nhất.

Bình Luận (0)
Comment