๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Từng bước đi xuống dưới, có vẻ như muốn bước vào cõi âm, nhưng thực ra chỉ là căn mật thất cách mặt đất khoảng ba trượng, bên trong khô ráo sạch sẽ, không có gì đồ đạc quý báu, chỉ có vài cái ghế, và vài cỗ quan tài.
Phạm Nhàn đặt một tay lên thành quan tài, nhẹ nhàng dùng sức, đẩy nắp lên rồi cẩn thận đặt thân thể gầy yếu của ông lão vào trong. Y lấy một cái gối sứ nhỏ, rất cẩn thận đệm vào phía sau đầu ông. Nhìn lớp lụa trong quan tài, Phạm Nhàn hơi nghiêng đầu, không đắp cho ông cái nắp.
Trần Bình Bình nhắm mắt, thân thể trần truồng của ông chỉ được che phủ bởi chiếc áo quan viên Giám Sát viện mà Phạm Nhàn cởi ra. Phạm Nhàn đứng bên cạnh quan tài, im lặng nhìn khuôn mặt gầy guộc, hốc hác của ông, chợt cảm thấy bộ y phục đen này hợp với ông hơn những tấm lụa quý phái kia.
Bộ y phục đen đó là trang phục của quan Giám sát, được Phạm Nhàn cởi ra từ trên người mình, tất nhiên là theo chuẩn mực của Viện trưởng Giám Sát viện. Trong mắt Phạm Nhàn, cuộc đời Trần Bình Bình khó thể phán xét, nhưng có lẽ ông thích được ra đi với danh phận Viện trưởng Giám Sát viện.
Phạm Nhàn đứng im lặng bên cạnh quan tài, nhìn Trần Bình Bình đang say ngủ, nghĩ về lúc trước trên pháp trường, dưới cơn mưa thu, ông dường như chính là ngủ dần đi trong vòng tay mình. Trước khi ngủ, ông nắm chặt tay y, chắc chắn không lo sợ gì chứ?
Nhìn khuôn mặt già nua tái nhợt ấy, Phạm Nhàn chợt nhớ đến rất nhiều chuyện. Thuở nhỏ, ông già thích đắp chăn len trên đầu gối này, sai thầy Phí Giới dạy dỗ cho mình, khiến từ nhỏ y đã biết tất cả các quy tắc trong Giám Sát viện. Có lẽ từ ngày y chào đời, ông đã nghĩ tới việc trao lại Giám Sát viện mà ông xem như bảo vật cho y.
Phạm Nhàn nhớ lại cảnh tượng lần đầu gặp Trần Bình Bình, trong căn phòng tối tăm đó ở Giám Sát viện. Dù lần đầu gặp mặt, nhưng khi nhìn ông già tàn tật trên chiếc xe lăn, y có cảm giác thân thuộc với nam nhân lớn tuổi này như gặp lại một người thân lâu ngày không thấy. Một thứ tình cảm thân thiết tự nhiên bao trùm lấy hai người. Ngày ấy, Phạm Nhàn cúi đầu xuống, nhẹ nhàng ôm lấy Trần Bình Bình gầy yếu, áp má vào má ông, giống như ngày nay ôm và áp má như thế.
Hái hoa bàn luận thiên hạ bên ao cá, đua xe lăn trong Trần Viên, chắc sẽ không bao giờ tái hiện được nữa? Không thể nghĩ nữa, hai mắt nhắm nghiền của Phạm Nhàn chợt mở bừng ra, cúi người cầm đóa hoa cúc vừa hái, nhẹ nhàng gài lên bên tóc mai hoa râm của Trần Bình Bình.
o O o
Trầm mặc thật lâu, Phạm Nhàn không nói thêm điều gì, đậy nắp quan tài lại, nhặt cây đinh lớn để sẵn sang bên, định vị theo khe hở mép quan tài rồi vận công vào lòng bàn tay, đập một nhát xuống.
Tiếp đó là vài tiếng động âm vang lên, Phạm Nhàn im lặng đập từng chưởng, đóng hết đinh xuống, ghim chặt cả quan tài, nhốt ông lão kia vào một thế giới khác, một nơi vĩnh viễn tách biệt với kiếp nhân sinh này.
Xong xuôi, Phạm Nhàn nhìn chiếc quan tài đen thui chìm vào trầm tư. Đây chỉ là biện pháp tạm thời, sẽ có ngày nào đó Phạm Nhàn đưa ông lão này về quê hương, hay một nơi non xanh nước biếc xa lánh thế tục, chứ không để cho người ở mãi trong vùng tối tăm lân cận kinh đô này. Dẫu rằng đây là Thái Bình biệt viện, chắc hẳn Trần Bình Bình cũng rất thích nơi đây, song nó vẫn quá gần kinh đô, quá gần hoàng cung.
Thân thể Phạm Nhàn hơi rung động, cảm thấy nỗi mệt mỏi vô tận dâng trào trong lòng. Ngồi xuống ghế gỗ bên cạnh, hai chân giẫm lên mép ghế, đầu cúi sâu vào đầu gối, hai tay thõng xuống bên người.
Vết thương do đinh cắt trên bàn tay phải rỉ máu, những giọt máu nhỏ tí tách rơi xuống đất.
Phạm Nhàn ngồi thừ người, chẳng biết bao lâu, mưa trên cỏ viện bắt đầu tràn xuống theo tầng thềm đá, thấm từng lớp một, lạnh buốt từng lớp một.
o O o
Ánh nắng trên trời từ từ dịch chuyển, trong hầm cũng lúc sáng lúc tối, không biết do góc chiếu hay mây che. Một âm thanh vang vào tai Phạm Nhàn, y chậm rãi ngẩng đầu lên, bước xuống ghế, liếc nhìn quan tài đen kịt rồi men theo thềm đá ẩm ướt đi lên.
Sau tiếng động lạ, cánh cửa bí mật đóng chặt, không còn ánh nắng hay dòng nước xâm nhập, nơi đây lại yên tĩnh và tối tăm.
Phạm Nhàn đi dọc lối mòn ven hồ về phía cửa Thái Bình biệt viện, gần tới cửa gỗ thì nghe thuộc hạ hạ giọng tâu báo. Khuôn mặt lạnh lùng của Phạm Nhàn hiện lên vẻ phức tạp, nhẹ nhàng nói câu gì rồi ngồi xuống gốc cây trong viện.
Cánh cửa gỗ mở ra, Ngôn Băng Vân bước vào, đứng trước mặt Phạm Nhàn, cúi đầu, im lặng một hồi lâu, có lẽ không biết nên mở lời thế nào.
"Nói từ khi trong cung bắt đầu có động tĩnh, ngươi đã tham gia từ đầu đến cuối, ta không muốn bỏ sót bất kỳ chi tiết nào." Phạm Nhàn mệt mỏi ngồi trên gốc cây đã đổ, tay phải đặt trên đầu gối, sắc mặt trắng bệch.