๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Đây là lời khuyên nhảm nhí, ai cũng biết người chết trước Phạm phủ hôm nay là những ai, đây vốn là chuyện giữa Hoàng đế bệ hạ và Tiểu Công gia, cho dù gan lớn đến mấy thì những quan viên này cũng không dám can thiệp. Có điều hôm nay Phạm Nhàn làm việc quá đáng, chuyện này sẽ nhanh chóng truyền đến trong cung, nếu các quan viên không có phản ứng gì trước lúc đó, không biết trong cung sẽ nghĩ thế nào về họ?
Tôn Kính Tu hỏi xong câu đó bèn dẫn nha dịch Kinh Đô phủ bỏ đi, không buồn để ý tới chuyện bên này nữa. Lúc trước trò chuyện với Phạm Nhàn vài câu, hắn như được uống thuốc an thần, tuy mùi vị viên thuốc này chẳng ra sao, nhưng ít nhất Tiểu Công gia nói chỉ cần mình không chết, Tôn phủ sẽ bình an vô sự. Đã nói tới nước này rồi thì Tôn Kính Tu còn oán hận gì nữa, tất cả theo số mệnh thôi.
Nhìn người của Kinh Đô phủ rời khỏi cổng chính Phạm phủ, Phạm Nhàn đứng dậy từ trên ghế dài, lạnh lùng liếc nhìn đám quan viên dưới thềm đá, nhặt dưới chân thanh Đại Ngụy Thiên Tử kiếm mà thiên hạ coi là báu vật rồi thong thả gõ lên đầu thạch sư hai cái bộp bộp.
Hành động này của y giống hệt một tên công tử bột vô sỉ , nhưng lại xuất phát từ Tiểu Phạm đại nhân, cảm giác tương phản mãnh liệt khiến sắc mặt đám quan viên biến đổi.
o O o
Vừa bước vào phủ đã có nha hoàn tiến lên dâng cho y một chiếc áo choàng dày. Lúc này Phạm Nhàn mới cảm thấy ấm áp hơn, vừa siết chặt vạt áo vừa đi về phía hậu trạch, miệng hỏi thoáng qua: "Nước sắc cỏ lau đã làm xong chưa? Làm xong thì mau đưa tới."
Nha hoàn vâng dạ rồi đi vội. Phạm Nhàn một mình đi vào hậu trạch, ngồi xuống bên giường, nhẹ nhàng nói với thê tử Lâm Uyển Nhi bên bàn: "Giết mười bốn người rồi, ngày mai có thể sẽ có hai mươi tám."
"Thực ra bọn họ cũng chỉ là thuộc hạ của triều đình, chịu sự sai khiến từ cung đình và các bộ nha, tội gì phải làm khổ mình..." Gương mặt Lâm Uyển Nhi lộ vẻ không đành lòng, nói: "Hơn nữa, dù trong lòng chàng khó chịu, muốn báo thù cho hai thuộc hạ Giám Sát viện chết trong lao tù cũng không nên trút lửa giận lên những người kia."
“Nàng không hiểu, bệ hạ muốn giam lỏng ta trong phủ này, nhưng biết rõ nếu không tự mình xuất cung canh chừng, cho dù là Diệp Trọng cũng không thể cắt đứt mọi liên lạc của ta với bên ngoài." Phạm Nhàn lau vệt mồ hôi lạnh trên trán, cảm thấy thân thể vẫn còn yếu ớt, giọng khàn khàn nói: "Bệ hạ bận rộn nghìn việc triều chính, làm sao có thể tự mình canh giữ ta được, nên chỉ có thể giăng một cái lưới lớn, lưới ấy bao vây bên ngoài tòa nhà này."
"Ta nhất định phải xé toạc lưới này, bằng không sẽ như con ếch trong nồi nước ấm, chết mà không biết tại sao." Giữa hai hàng lông mày Phạm Nhàn toát lên vẻ lạnh lùng đáng sợ.
"Nhưng chàng cũng vừa nói đó thôi, hôm nay chàng giết mười bốn người, ngày mai có thể hai mươi tám người, bệ hạ là chủ nhân của Khánh Quốc, thần dân trong thiên hạ đều là công cụ trong tay người, dù thế nào cũng không thể giết sạch." Lâm Uyển Nhi lo lắng nhìn y.
"Giết nhiều, tất nhiên cũng sẽ khiến người ta khiếp sợ." Phạm Nhàn hơi cúi đầu nói: "Tuy hoàng quyền cắm rễ sâu trong lòng dân, khó lay chuyển, nhưng nỗi kinh hãi trước cái chết chắc chắn cũng sẽ khiến những kẻ trong tấm lưới canh gác kia vô thức để lộ ra một vài sơ hở."
Nghe những lời này, vẻ lo âu trên mặt Lâm Uyển Nhi vẫn không giảm bớt, đôi mắt đẫm lệ của cô đầy quan tâm và bất an dành cho Phạm Nhàn. Cô nói khẽ: "Nhưng nếu bệ hạ muốn thu phục chàng, còn có rất nhiều cách."
Hai tay Phạm Nhàn chống hai bên, cúi đầu suy nghĩ một lúc rồi trầm ngâm nói: "Hắn giữ muội muội lại trong cung, đây là cách ép ta không dám rời kinh đô. Nhưng nếu muốn thu phục ta, hắn nhất định phải giam ta trong hoàng cung, giam bên cạnh hắn. Ta nghĩ bệ hạ sẽ không liều lĩnh như vậy."
Nói đến đây, y ngẩng đầu nhìn vẻ mặt lo âu của thê tử, ôn hòa nói: "Thục Ninh và Lương Tử đã ra khỏi thành rồi, việc này nàng làm rất tốt, nếu không chúng ta với tư cách cha mẹ ở trong kinh đô, thật sự khó mà hành động thoải mái."
"Có lẽ bọn Tư Tư đã đến trang viên của gia tộc, nhưng thiếp chắc chắn nghĩ trong cung cũng có tin tức." Lâm Uyển Nhi thở dài, đi đến bên cạnh y, khẽ tựa đầu vào vai y: "Thiếp không quan tâm chàng định làm gì, chỉ lo muội muội còn trong cung, hai đứa nhỏ cũng chưa đi xa."
"Vì thế ta phải liên lạc được với người của mình." Phạm Nhàn nhẹ nhàng vuốt ve gò má hơi gầy của thê tử, nói: "Tư Tư ngày thường trông không đáng chú ý nhưng thật ra rất có chủ kiến, chịu khó, còn Đằng Tử Kinh làm việc rất lão luyện, chắc chắn sẽ không để trong cung bắt được dấu vết gì. Nếu ta có thể liên lạc được với người trong Khải Niên tiểu tổ, tất nhiên sẽ có cách đưa bọn họ về Đạm Châu."