๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
"Về phần muội muội còn trong cung... có lẽ không sao đâu." Giọng Phạm Nhàn đột nhiên trở nên lạnh lùng. "Hôm nay ta công khai thách thức uy nghiêm của bệ hạ, chính là muốn xem bệ hạ có thể làm đến mức nào."
"Chàng thực sự không sợ Hoàng đế cữu cữu sẽ nghiêm khắc trị tội sao?" Lâm Uyển Nhi ngồi thẳng dậy, lo lắng nhìn y. Cô biết rõ người thân ngồi trên ngai vàng kia lạnh lùng tàn nhẫn như thế nào, một khi phát hiện Phạm Nhàn không còn là đứa con tư sinh mà mình có thể khống chế, bệ hạ sẽ phản ứng thế nào? Lâm Uyển Nhi luôn cảm thấy hành động của Phạm Nhàn bây giờ quá nóng vội, quá liều lĩnh.
"Mọi hành động của bệ hạ đều không liên quan tới tình cảm hay cảm giác, mà chỉ vì lợi ích." Phạm Nhàn nhắm mắt nói: "Nếu chấp nhận tiêu chuẩn đó, có thể phân tích ra, có lẽ bệ hạ sẽ tức giận nhưng sẽ không bức ta vào bước đường cùng."
"Cho dù là con cái ta sắp đưa đi Đạm Châu, hay Nhược Nhược còn trong cung, hay... nàng." Phạm Nhàn mở mắt nhìn thê tử, chậm rãi nói: "Đây đều là điểm mấu chốt của ta, nếu bệ hạ phá vỡ điểm mấu chốt này, chỉ có thể khiến chúng ta sớm trở mặt."
Lâm Uyển Nhi hơi băn khoăn nhìn y.
Phạm Nhàn nói: "Ta chưa bao giờ đánh giá thấp bất kỳ kẻ địch nào của mình, nhưng cũng không bao giờ đánh giá thấp bản thân. Cho dù bệ hạ có ép buộc ta chống đối hoặc giết chết ta cũng chỉ có thể mang đến hậu quả và hỗn loạn mà triều đình Đại Khánh ta không thể gánh vác được."
"Nếu như ta chết, phía Đông Di thành kia sẽ ra sao? Hay đám đồ đệ từ Tứ Cố Kiếm vẫn sẽ tuân thủ thỏa thuận bất thành văn kia? Một vạn tinh binh trong tay Đại điện hạ tuy có hạt cát của triều đình, nhưng động tĩnh của Cấm quân ba năm trước đã chứng minh bản lĩnh chỉ huy của vị đại ca này, hắn hoàn toàn có thể nắm vững cánh quân hùng mạnh này trong thời gian ngắn... Trần Bình Bình đã chết, ta chết nữa, chắc chắn đại ca sẽ không nghe lời ta nữa, cho dù không dẫn quân về kinh đô, ít nhất hắn cũng sẽ ở lại Đông Di thành nhìn ngắm vị phụ hoàng trong kinh đô... Tốt nhất bệ hạ đừng dùng Ninh di để uy hiếp hắn, theo như nàng mô tả, sau biến cố Ngự Thư phòng, Ninh di đã có ý quyết tử. Với tính cách mạnh mẽ nóng nảy đó, nếu bệ hạ dùng tính mạng cô ấy uy hiếp đại ca quay về kinh đô, chỉ sợ cô ấy sẽ lập tức tự sát ngay trước mặt bệ hạ."
"Vân Chi Lan càng không phải kẻ ngốc, nếu ta chết, chắc chắn hắn sẽ đoán được ý định của đại ca, vô duyên vô cớ có thêm một trợ thủ mạnh mẽ, chắc chắn hắn sẽ hỗ trợ hết sức để duy trì địa vị độc lập của Đông Di thành."
"Nếu ta chết, lúc này Hoằng Thành còn ở Định Châu sẽ phản ứng thế nào?"
"Nếu ta chết đi, Giang Nam mà ta điều hành suốt năm năm sẽ rơi vào tình trạng hỗn loạn như thế nào? Cho dù Hạ Tê Phi phản bội ta, nhưng ta vẫn có vô số cách khiến cả Giang Nam rối loạn."
"Chưa kể Giám Sát viện, hiện giờ Giám Sát viện vẫn im lặng một phần vì những đại quân bên ngoài, phần quan trọng hơn là tất cả quan viên đang âm thầm quan sát ta, muốn biết ta định làm gì. Nếu ta cũng chết, Giám Sát viện sẽ tan rã."
"Nàng xem, nếu bệ hạ thực sự ép buộc ta làm phản hoặc giết chết ta, sẽ gây ra bao nhiêu sóng gió.” Phạm Nhàn khẽ nhếch mép cười kỳ quái: "Làm sao hắn nỡ? Làm sao... hắn dám?"
Thật ra Phạm Nhàn còn nhiều lá bài tẩy ẩn sau lưng chưa tiết lộ, một là không cần, hai là về phương bắc, bản thân y cũng không quá chắc chắn. Nhưng nói tới đây, bốn chữ cuối cùng y nói ra vẫn đầy tự tin và kiên định.
Được hưởng di sản của mẫu thân, được vô số trưởng bối che chở, kể cả ân sủng của Hoàng đế lão tử những năm gần đây, cộng thêm những lão quái vật ủng hộ bí mật, cuối cùng Phạm Nhàn cũng không phụ lòng mong đợi của mọi người, trở thành nhân vật duy nhất trên đời này có thể đối mặt với Hoàng đế hùng mạnh Khánh Quốc mà không cần nhượng bộ.
Có lẽ thường ngày không ai chú ý điểm này, nhưng một khi để mắt tới sẽ kinh ngạc nhận ra rằng bao năm qua, cơn gió mưa ở Khánh Quốc và thiên hạ đã tạo nên một nhân vật quái dị như Phạm Nhàn.
"Bệ hạ..." Lâm Uyển Nhi trầm ngâm rất lâu rồi nói nhỏ: "... có lẽ vì Khánh Quốc, vì thiên hạ, người sẽ khoan dung cho hành động đại bất kính của chàng. Nhưng chắc chắn điều đó không chỉ dựa trên việc bệ hạ e ngại những gì chàng có thể ảnh hưởng, mà còn bao gồm nhiều thứ khác, có lẽ là những điều rất vi diệu. Một khi bệ hạ nhận ra chàng thực sự không hề quan tâm tới người, chắc chắn bệ hạ sẽ trực tiếp xóa bỏ chàng."
"Để tiêu diệt một người, cách tốt nhất là tiêu diệt thể xác người đó." Lâm Uyển Nhi kinh ngạc nhìn Phạm Nhàn, "Chàng nghĩ nếu bệ hạ thật sự giết được chàng, liệu người còn quan tâm Đông Di thành sẽ phản bội hay không? Người có còn để ý tới chút lực lượng của Lý Hoằng Thành ở Định Châu? Người có còn bận tâm dân chúng Giang Nam sẽ chịu bao đói khổ?”