๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Lý do là vì năm ấy Hạ Tê Phi quy phục dưới trướng của Phạm Nhàn là quy phục triều đình Khánh Quốc và uy danh khủng khiếp của Giám Sát viện. Hôm nay Phạm Nhàn đã mất đi uy thế, trở thành người thường, Giám Sát viện cũng bị phong ấn thành một đống bùn nhão, ai biết được trong lòng Hạ Tê Phi có còn suy nghĩ gì khác?
Minh gia hết sức quan trọng đối với Giang Nam, cũng rất quan trọng đối với chiến tranh giữa Phạm Nhàn và Hoàng đế lão tử. Nếu Hạ Tê Phi nghĩ thông, trực tiếp tới lạy dưới ghế rồng, Phạm Nhàn phải làm sao bây giờ? Cho nên y nhất định phải xem xem rốt cuộc Hạ Tê Phi và Giang Nam thủy trại trung thành với mình được bao nhiêu? Nếu Hạ Tê Phi thật sự quên những tháng ngày gian khổ năm xưa ở Giang Nam...
Đầu Phạm Nhàn hơi cúi xuống, chỉ còn cách khiến Minh gia lại đổi chủ rồi để Chiêu Thương tiền trang ra mặt.
o O o
Từng mệnh lệnh được ban bố, thành viên Khải Niên tiểu tổ nhận lệnh rời đi, không chút do dự lưu luyến, chẳng mấy chốc, khu nhà nhỏ cô quạnh này đã vắng người, chỉ còn lại Phạm Nhàn sau bàn đọc sách cùng vị quan viên phía trước người y, yên tĩnh đến lạ thường. Gió thu ẩm ướt thổi tà tà qua không khí se se, khiến thùng nước bên giếng rung động, phát ra vài âm thanh.
Có lẽ ai cũng không ngờ rằng, ngay trong khoảng sân vắng vẻ này, một người trẻ tuổi đã bị tước hết chức tước quyền uy vẫn đang đưa ra từng mệnh lệnh, nhằm chống đối lần cuối cùng với bộ máy quyền lực khổng lồ của Khánh Quốc.
"Tại sao lại đổi tên thành Hồng Diệc Thanh?" Phạm Nhàn nhìn vị quan viên Khải Niên tiểu tổ cuối cùng ở lại, vuốt nhẹ lên lưỡi dao nhỏ mới lấy từ trong ngực ra, nhẹ giọng hỏi.
Người này chính là kẻ hồi trước ở Thanh Châu đã phát hiện ra âm mưu của Tiểu Hoàng đế Bắc Tề dùng đao phường ở Bắc Hải kích động mối quan hệ giữa Phạm Nhàn và Khánh Đế. Hắn lập công lớn ở Thanh Châu, lại là thuộc hạ đầu tiên của Vương Khải Niên được cài vào Giám Sát viện. Thấy hắn trung thành với lão Vương, Phạm Nhàn đã điều động hắn về bên cạnh mình, theo đến tận Đông Di thành. Lần trước khi Phạm Nhàn về kinh báo cáo công tác, để hắn ở lại trung tâm kinh đô liên lạc, chính nhờ vậy mà bây giờ hắn mới có cơ hội đối diện Phạm Nhàn, chứ không lo lắng vô ích ở Đông Di thành.
"Nghe nói xưa kia có vị đại nhân tên Hồng Thường Thanh, là người dũng mãnh, nghĩa hiệp, rất được đại nhân tín nhiệm. Cuối cùng, trong trận đánh ở cảng Đạm Châu, đã anh dũng hy sinh. Đại nhân thường xuyên nhớ về người ấy. Thuộc hạ bất tài, vừa nhận ân huệ của đại nhân, cũng nghĩ đến việc dùng cái chết để báo đáp ân đức của đại nhân."
"Đừng chết." Phạm Nhàn thở dài, nhớ lại Thanh Oa tử trận dưới tên của Yến Tiểu Ất. Dù sống sót qua địa ngục thủy quân đồ sát toàn đảo, chim biển ăn thịt người, nhưng hắn vẫn chỉ sống thêm được hai năm bên cạnh Phạm Nhàn.
Y đưa lưỡi dao nhỏ trong tay cho Hồng Diệc Thanh, nhìn thẳng vào mắt hắn, nói từng chữ một: "Ta giữ ngươi lại là có việc quan trọng. Ngươi phải nghe cho rõ, không được bỏ sót bất cứ chữ nào."
"Vâng, đại nhân." Hồng Diệc Thanh thầm căng thẳng.
"Đã phái hai người đi Tây Lương đạo, nhưng Đặng Tử Việt vẫn còn nắm quyền ở đó. Triều đình chắc chắn sẽ thu hồi hắn ta, cho dù hắn ta có trốn đi được thì những người ta sắp đặt ở đó vẫn cần có người tiếp tục công việc. Ngươi ở trong Thanh Châu thành đã lâu, rất quen thuộc với khu vực Tây Lương, việc này giao cho ngươi."
Hồng Diệc Thanh sững sờ, cổ họng khô khốc, gương mặt nóng bừng lên. Hắn không ngờ nhiệm vụ quan trọng mà Viện trưởng giao cho hắn lại là thay thế tới quản lý khu vực Tây Lương.
"Nhưng then chốt nhất là, ngươi cũng phải vào thảo nguyên, tìm đến Vương trướng, tìm một nữ nhân tên là Tùng Chi Tiên Lệnh." Phạm Nhàn híp mắt lại, nhìn chằm chằm vào hắn, nói từng chữ một: "Ngươi bảo cô ấy đừng quan tâm Khổ Hà hay Đậu Đậu gì, lo cho ta trước! Bảo cô ấy phối hợp với Hồ Ca, thuyết phục Thiền Vu Tốc Tất Đạt."
Hồng Diệc Thanh không biết trước đó Phạm Nhàn đã sắp đặt sẵn một số việc trên thảo nguyên nên có phần khó hiểu, nhưng vẫn bình tĩnh đáp ứng.
"Ta chọn ngươi vì Tùng Chi Tiên Lệnh từng gặp ngươi." Phạm Nhàn cúi đầu điềm tĩnh nói: "Đưa con dao nhỏ này cho cô ấy rồi bảo cô ấy rời khỏi thảo nguyên, đến kinh đô gặp ta."
"Nếu cô ấy không chịu đi thì sao?" Hồng Diệc Thanh vô thức hỏi.
Phạm Nhàn ngẩng đầu lên, im lặng một lúc rồi nói: "Cứ nói ta sắp chết, còn muốn gặp hay không là tùy cô ấy."
Lời này nghe có vẻ bất đắc dĩ, rất vô lại. Hồng Diệc Thanh mắt mở to nhìn Phạm Nhàn, không thể nào hiểu nổi, sao Viện trưởng đại nhân dường như vô địch lại có thể nói ra những lời bi quan như vậy. Hắn càng không rõ Tùng Chi Tiên Lệnh là người thế nào mà khiến đại nhân coi trọng đến thế.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑