๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑ Ngay trong khoảnh khắc đưa lưỡi dao, bàn tay Phạm Nhàn đột nhiên cứng đờ, đứng phắt dậy từ sau bàn đọc sách. Mãi một lúc sau, Hồng Diệc Thanh mới nhận ra điều bất thường, sắc mặt tái xanh, rút dao độc từ trong giày ra, lặng lẽ đi tới cửa phòng phía sau.
Bên ngoài có động tĩnh khả nghi, trong khoảng sân nhỏ yên tĩnh mà chắc chắn không ai biết đột nhiên có người đến.
Tiếng bước chân rất nhỏ vang lên ngoài sân nhỏ trước cửa, âm thanh rất nhỏ, nhất là chợ rau ở cuối ngõ vẫn còn náo nhiệt, sẽ náo nhiệt đến tận hoàng hôn. Cho nên những tiếng bước chân nhỏ bé kia e là sắp bị tiếng cò kè mặc cả che lấp.
Có điều, những bước chân nhẹ nhạng đó lại vô cùng rõ ràng đối với Phạm Nhàn. Y híp mắt lắng nghe động tĩnh bên ngoài, ngón tay trỏ và ngón áp út bên tay tay phải vô thức co lại hai lần, mới biết con dao găm màu đen của mình đã rơi mất từ lâu trong cơn mưa thu trước cửa cung điện. Lúc này không biết nó đang ở đâu, nhưng y vẫn bình tĩnh, vẫn có niềm tin sẽ tuyệt đối hạ gục kẻ tới đây.
Hồng Diệc Thanh siết chặt dao găm, cẩn thận và im ắng canh chừng sau lưng cửa, nín thở quan sát bóng người càng lúc càng đến gần. Bóng người kia rất kỳ lạ, đi thẳng tới cửa rồi nhẹ nhàng gõ hai cái. Nghe thấy nhịp điệu gõ cửa ấy, sắc mặt Hồng Diệc Thanh hết sức bình tĩnh, bởi đó là tín hiệu nhận diện thân phận trong nội bộ Khải Niên tiểu tổ.
Nhưng Phạm Nhàn vẫn chưa hết cảnh giác, bởi thực ra y cũng không chắc chắn hoàn toàn Khải Niên tiểu tổ có bị triều đình xâm nhập hay không, hay đã tiếp xúc với thế lực bên ngoài hay chưa. Dù sao từ sự kiện Đạt Châu có thể thấy vị Hoàng đế bệ hạ trong cung rất coi trọng tình báo, vượt xa suy đoán của Phạm Nhàn hay Trần Bình Bình. Hơn nữa chắc chắn trong nội bộ Giám Sát viện còn nhiều thành phần trung thành tuyệt đối với Hoàng đế còn ẩn nấp, nếu không thì trong vòng bảy ngày Ngôn Băng Vân cũng khó mà kiểm soát được tòa viện âm u ấy.
"Là ta." Giọng khàn khàn nói vọng lại từ bên ngoài cửa.
Hồng Diệc Thanh không nhận ra giọng nói này, nhưng sắc mặt Phạm Nhàn lập tức thay đổi, mang cả niềm vui, nỗi thương cảm và sự bất ngờ.
Cánh cửa mở ra, một nam nhân trung niên với khuôn mặt xa lạ, ăn mặc như dân quê vùng ngoại thành bước vào.
"Vương thủ lĩnh?" Hồng Diệc Thanh hạ giọng, không dám tin nhìn người đang đến. Dù sao hắn cũng từng được Vương Khải Niên tuổi lựa chọn vào tiểu đội, nên vẫn khá quen với Vương Khải Niên. Có điều... trong lòng nhiều quan viên Giám Sát viện, Vương Khải Niên đã chết cách đây ba năm do vụ phản loạn Đại Đông sơn, sao giờ đây lại xuất hiện trước mặt mình?
Vương Khải Niên đã cải trang vỗ vai Hồng Diệc Thanh rồi ngưng thần tĩnh khí, đè nén cảm xúc thi lễ sâu sắc trước Phạm Nhàn đang đứng phía sau bàn.
"Ngày khác sẽ nói sau, thể nào chẳng có lúc gặp lại. Làm chính sự đi." Phạm Nhàn cười, ném con dao trong tay cho Hồng Diệc Thanh. Lúc này gương mặt Hồng Diệc Thanh vẫn là vẻ thần hồn bất ổn, nhưng cũng biết sự tình khẩn cấp, không dám trì hoãn, hành lễ với hai người rồi lên đường tới thảo nguyên phía tây, tìm nhân vật gọi là Tùng Chi Tiên Lệnh.
o O o
Phạm Nhàn bước ra từ phía sau bàn, đi đến trước mặt Vương Khải Niên, lặng lẽ nhìn lão ta một lúc rồi ôm chầm lấy lão, vỗ mạnh vào lưng lão. Sau đó, y đứng thẳng người dậy, dễ dàng nhận ra dù đã cải trang nhưng Vương Khải Niên vẫn không che giấu nổi vẻ mệt mỏi.
Phạm Nhàn nhìn Vương Khải Niên, Vương Khải Niên cũng nhìn y. Hai người im lặng rất lâu, một lúc sau, Phạm Nhàn mới thở dài, nói: "Đúng là đã lâu không gặp."
Trên con đường từ Đông Di về kinh, Vương Khải Niên liều mạng chặn đoàn ngựa của Giám Sát viện, báo cho Phạm Nhàn biết tin tức kinh thiên động địa kia. Lúc đó, hai người hoàn toàn không có thời gian nói gì, than thở điều gì, Phạm Nhàn trực tiếp đứng dậy lao thẳng về kinh đô, đi cứu Trần Bình Bình.
Tính kỹ ra, Phạm Nhàn về kinh chính xác tám ngày, Vương Khải Niên cũng lại vội vã chạy về kinh. Hơn nữa, trước đó Vương Khải Niên đã một lần từ Đạt Châu lao thẳng về phía đông bắc, hai chuyến đi xa như vậy thực sự khiến Vương Khải Niên tuổi đã cao mệt nhọc đến cực điểm. Dù lão ta là một trong Nhị Dực của Giám Sát viện, lúc này cũng gần như kiệt sức.
Phạm Nhàn đỡ lão ngồi xuống ghế, im lặng một lát rồi hỏi: "Mấy năm qua ngươi ở đâu?". Câu hỏi nghe rất đơn giản, nhưng hàm chứa nhiều ý nghĩa sâu xa. Phạm Nhàn biết lão chưa chết, cũng biết theo sắp đặt của Trần Bình Bình, Vương Khải Niên và gia đình đã lẩn trốn sau vụ Đại Đông sơn. Vì an toàn của nhà họ Vương, Phạm Nhàn chỉ tìm hiểu sơ qua rồi ngừng lại. Trong ba năm qua, Phạm Nhàn thường nhớ đến lão, nhớ đến thuộc hạ thân cận nhất của mình, người biết rõ nhiều bí mật của y nhất.