Khánh Dư Niên (Dịch Full)

Chương 912 - Chương 1861: Khánh Miếu Có Mưa 2

Chương 1861: Khánh Miếu có mưa 2 Chương 1861: Khánh Miếu có mưa 2

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Vương Khải Niên cũng đã biết hôm nay Phạm Nhàn đã truyền thông tin khắp thiên hạ thông qua Khải Niên tiểu tổ, lão không đưa ra bình luận gì về kế hoạch này. Lão cũng không rõ Phạm Nhàn muốn công khai hay chỉ phòng thủ bị động, giấu sức mạnh bên ngoài kinh đô, chờ thời cơ bùng nổ thích hợp.

"Ta hy vọng Tử Việt có thể sống sót thoát khỏi Tây Lương." Phạm Nhàn nhíu mày: "Ta vốn định bảo hắn quay lại Bắc Tề làm việc này, nhưng vẫn hơi lo lắng, dù sao dù họ sẵn sàng theo ta, nhưng vì ta là người Khánh Quốc nên mới như vậy. Thậm chí... trong mắt họ, ta là một phần của hoàng tộc, nên cho dù đối đầu với bệ hạ cũng có thể rất thẳng thắn. Nhưng nếu là Bắc Tề..."

Y ngẩng đầu lên nhìn Vương Khải Niên: "Nếu ta muốn ngươi phản quốc cùng ta, ngươi có đi theo không?"

Vương Khải Niên cười khổ đứng dậy: "Những năm trước còn làm ít chuyện tương tự hay sao? Dù đại nhân đưa ta xuống lòng đất, thần cũng đành đi thôi."

Phạm Nhàn cười nói: "Cho nên chỉ có ngươi làm việc này, ta mới yên tâm."

o O o

Hai người rời gian nhà nhỏ này, chắc chắn rằng trong một thời gian giàn sắp tới gian nhà nhỏ giá một trăm hai mươi lượng bạc này sẽ không còn ai lui tới. Chỉ còn những giọt mưa cô đơn và nhện giăng tơ mịt mù mới là bạn đồng hành của những trang giấy phẳng phiu và khối mực lạnh lẽo kia.

Một chiếc mũ rộng che kín đầu Phạm Nhàn, y lặng lẽ bám theo bóng dáng mờ nhạt của Vương Khải Niên giữa con đường lầy lội chợ rau, cho đến khi mất hút mới yên tâm. Một mặt để đảm bảo bên ngoài gian nhà không có ai mai phục, mặt khác an tâm rằng ngay cả chính mình cũng đã đánh mất dấu vết của Vương Khải Niên. Trong kinh đô này, còn ai có thể bám theo lão?

Xong xuôi tất cả, tâm trạng Phạm Nhàn cũng nhẹ nhõm hơn phần nào, giống như bầu trời ngừng mưa từ hôm trước. Dù vẫn còn loáng thoáng mây đen, nhưng đã có thể thấy ánh sáng lọt qua, không còn u ám và lạnh lẽo như trước nữa.

Chuyện thiên hạ chung quy cũng phải làm ở thiên hạ, trước khi Hoàng đế bệ hạ ra tay, Phạm Nhàn muốn bảo toàn tối đa thực lực trong tay mình, như vậy sau này khi ngả bài, y mới có đủ sức mạnh và vũ khí... Nhưng không hiểu sao, y cứ có cảm giác mình đã mắc sai lầm ở đâu đó, loại cảnh giác mơ hồ ấy, giống như đám mây lượn qua lượn lại trong đầu y nhưng vẫn không thấy rõ ràng.

Để lại sau lưng khu chợ ồn ào náo nhiệt mà mình không đành lòng oán trách, Phạm Nhàn men theo những con đường lớn từ vài cửa thành hướng về Hoàng cung, bước về phía nam thành. Việc đã xong xuôi, người của Khải Niên tiểu tổ cũng rút sạch khỏi kinh đô, y không cần lo lắng gì nữa, cho dù bị giam lỏng trong phủ cũng chẳng khó chịu là mấy.

Có điều, trên đường phải đi ngang qua Hoàng cung, dù chỉ là đi ngang xa xa, Phạm Nhàn vẫn không nhịn được đau khổ. Y cố kìm nén không nghĩ đến những cảnh tượng mấy ngày trước, nhưng không thể không bắt đầu lo lắng cho muội muội mình giờ sống trong cung ra sao. Mặc dù Đới công công nói bệ hạ đối xử với Nhược Nhược như con đẻ, nhưng dù sao giờ đây cô cũng là con tin, chính cô cũng hiểu rõ điều đó, chắc hẳn cuộc sống trong cung sẽ rất khó khăn.

Đó là một nét bút rất đơn giản của Hoàng đế, nhưng đã xé toạc bức tranh mà Phạm Nhàn đang cố vẽ nên. Phạm Nhàn không thể rời khỏi kinh đô chỉ vì lẽ đó.

Trời đổ mưa, Phạm Nhàn cúi đầu để mũ áo che những giọt mưa nhỏ, im lặng đi ngang qua Hoàng cung. Nơi này canh phòng nghiêm ngặt, người đi đường không nhiều nhưng vẫn nghe thấy vài tiếng rủa thời tiết. Hẳn là mưa thu liên miên mới tạnh hai ngày đã đổ trở lại, khiến người kinh đô rất bất mãn.

Đã quen với nỗi bất mãn, mưa hôm nay cũng không lớn, Phạm Nhàn im lặng bước về phủ, như một tù nhân bị bắt vào ngục, thực sự không còn cách nào. Trên đường về, y suy nghĩ, so sánh chi tiết bản thân với vị trong cung kia rồi dồn tâm trí vào những khổ tu sĩ mặc áo gai.

Kể từ khi Trần Bình Bình trở lại kinh đô, cho đến khi Phạm Nhàn bị giam, thậm chí cho đến khi xông pháp trường, đám khổ tu sĩ áo gai đội nón rộng vải thô đột nhiên xuất hiện trong cung đình, trong Viện. Thực lực của những tu sĩ này tuy lợi hại nhưng chưa đủ khiến Phạm Nhàn sợ hãi. Có điều không hiểu vì sao những tu sĩ này khiến y liên tưởng đến thế giới huyền bí xa xôi nhưng Phạm Nhàn biết thực sự tồn tại... Thần Miếu.

Xưa nay Khánh Quốc luôn giữ thái độ kính trọng nhưng xa cách với Thần đạo, không như Bắc Tề thấm nhuần một nếp sống Thiên Nhất đạo. Đặc biệt kể từ khi vị Hoàng đế bệ hạ hùng mạnh xuất hiện, địa vị của Khánh Miếu trong đời sống Khánh Quốc sa sút trầm trọng, hoàn toàn trở thành sản phẩm phụ thuộc và họa tiết bên lề. Những khổ tu sĩ của Khánh Miếu rải rác khắp thiên hạ vốn ít ỏi, giờ càng trở thành đối tượng bị lãng quên.

Bình Luận (0)
Comment