๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Vậy tại sao những người bị lãng quên lại xuất hiện trong kinh đô, bên cạnh Hoàng đế vào lúc này? Hay Hoàng đế đã hoàn toàn khống chế được Khánh Miếu? Nhưng năm đó Đại tế tự Khánh Miếu đã chết rất kỳ lạ, Nhị tế tự Tam Thạch đại sư cũng chết đầy uất ức, phần lớn các tế tự Khánh Miếu trên Đại Đông sơn cũng đã chết dưới cơn thịnh nộ của Hoàng đế. Vậy tại sao các khổ tu sĩ Khánh Miếu lại quay sang ủng hộ Hoàng đế?
Hay thực sự như Trần Bình Bình từng nói, hay chính mình mơ hồ đoán được... năm xưa Hoàng đế từng tiếp xúc với ý chí Thần Miếu? Và chính vì thế những khổ tu sĩ này mới bỏ qua mối thù xưa mà đứng về phía Hoàng đế, giúp ngài phát tán hào quang ra trần thế?
Mưa không hề nặng hạt, trong thiên địa tự có duyên phận, khi Phạm Nhàn thoát khỏi dòng suy nghĩ trong làn mưa phùn, vô thức ngẩng đầu lên thì đã thấy Khánh Miếu trước mặt cách đó không xa.
Ngôi miếu ấy có màu đen sạm, mái cong thoáng ẩn hiện, im lìm bên con đường hoang vắng, trên chở trời mưa, dưới không vương bụi trần, tường bao quanh, bên trong có tháp tròn đứng lặng yên.
Phạm Nhàn chăm chú nhìn tòa kiến trúc thanh nhã ấy, không biết trong lòng có cảm xúc gì. Trong ngôi miếu này, y từng vô tình đi ngang qua Hoàng đế, từng nhìn thấy tiểu cô nương thích gặm đùi gà dưới rèm cửa vuông, cũng từng cẩn thận nghiên cứu những bức tranh kỳ lạ vẽ dưới hành lang mái hiên, nhưng điều y thực sự muốn tìm hiểu, lại chẳng làm rõ được chuyện nào.
Y vốn nên về phủ, nhưng giờ đây vô thức bước chân leo nấc thang mà vào, xuyên qua cánh cổng miếu hiếm khi đóng cửa then cài, trực tiếp bước vào bên trong. Trong tiếng mưa thu lất phất, y chậm rãi dạo bước trong miếu, cảm giác mệt mỏi và oán hận những ngày qua dường như cũng giảm bớt nhiều, không biết là do không khí huyền diệu vốn có của Khánh Miếu, hay là không gian yên tĩnh nơi đây, yên tĩnh đến nỗi khiến người ta lười suy nghĩ.
Hết sức tự nhiên đi đến hậu điện, bước chân Phạm Nhàn chợt dừng lại, bởi y nhìn thấy một vị khổ tu sĩ mặc áo vải thô, đội nón lá đang nhíu mày nhìn mình ở cửa hậu điện nhỏ bé kia.
Phạm Nhàn định lui lại nhưng vị khổ tu sĩ kia lại lên tiếng, vừa mở miệng đã tràn ngập cảm khái, hai tay chắp lại hướng lên trời mưa thở dài: "Trời có ý riêng, Phạm công tử, chúng ta luôn muốn tìm ngài nhưng không ngờ ngài tự tìm đến."
Bị nhìn thấu thân phận, Phạm Nhàn vẫn bình tĩnh, nhìn vị khổ tu sĩ kia nói khẽ: "Các vị? Tại sao lại tìm ta?"
Vị khổ tu sĩ cầm một cái chuông, giờ đây nhẹ nhàng gõ một tiếng, âm thanh trong trẻo nhanh chóng xuyên qua màn mưa mỏng manh, vang khắp Khánh Miếu. Giống như lần đầu Phạm Nhàn đến đây, ngôi miếu vẫn im lìm không khói nhang, ngoài du khách từ các nơi đến, hẳn không ai thích đến đây, nên hôm nay Khánh Miếu vẫn yên tĩnh như thường. Tiếng chuông kia không gây chút động tĩnh nào, chỉ đưa tới... mười mấy vị khổ tu sĩ.
Những vị khổ tu mặc áo vải giống nhau, đội nón lá cổ xưa tương tự, đi ra từ các phía Khánh Miếu, mơ hồ bao vây Phạm Nhàn ở giữa, ngay dưới tháp tròn kia.
Phạm Nhàn chậm rãi hít sâu một hơi, bắt đầu từ tốn lưu chuyển hai luồng chân khí trong cơ thể suốt hai chu thiên không ngừng, lạnh lùng nhìn vị khổ tu sĩ đi trước, điềm tĩnh nói: "Ngôi miếu này vẫn luôn yên tĩnh, các vị không đi truyền đạo khắp nơi, sao lại quay về đây quấy rối thanh tĩnh?"
"Phạm công tử tấm lòng nhân hậu, hiểu thấu ý trời, gây dựng Hàng Châu hội ở Giang Nam, gom tài vật trong thiên hạ về tu sửa đê điều, đám người chúng ta đi khắp các quận, thường nghe tiếng tốt về công tử, thấy nhiều ân đức của công tử, mong mỏi được gặp mặt.”
Khổ tu sĩ kia cúi đầu thi lễ, vẫn luôn xưng Phạm Nhàn là Phạm công tử, chứ không gọi Phạm đại nhân, bởi vì bây giờ trong kinh đô ai cũng biết tất cả chức vị trên người Phạm Nhàn đã bị Hoàng đế tước đoạt.
"Ta không nghĩ các ngươi đến đây chỉ để tán tụng ta." Phạm Nhàn hơi cúi đầu, nhíu mày. Y thật sự không hiểu, chỉ muốn vào trong miêu xem thử nhưng lại gặp một đám quái nhân. Chẳng lẽ đúng nhưng khổ tu sĩ kia nói, nơi sâu xa tự có thiên ý?
Thế nhưng dường như bọn họ thực sự đến để ca ngợi Phạm Nhàn, tháo mũ xuống, cung kính quỳ lạy trước mặt Phạm Nhàn ở giữa, thành tâm ca ngợi cầu phúc. Sắc mặt Phạm Nhàn lạnh lùng, nhưng trong lòng chấn động mãnh liệt. Tiếng mưa phùn cùng lời cầu phúc hòa quyện, không khí nơi đây vô cùng kỳ lạ.
Đám khổ tu sĩ không có thói quen đi giày, đôi chân thô ráp ngâm trong mưa đục ngầu. Bọn họ đồng loạt quỳ trên mặt đất ướt át, trông như ếch nhái, thế nhưng khí thế cường đại không đáng cười chút nào.
Khí thế ấy là hội tụ đồng điệu của hơn mười khổ tu sĩ, thuần khiết đến khó có thể xem thường. Lời chúc tụng thành khẩn vang lên như niệm chú giữa màn mưa, cùng với hơn mười cái đầu trọc loáng nước, khiến lòng người ghét bỏ.