๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Trong lời này đương nhiên ẩn chứa oán hận, nếu quan lại bình thường nói những lời như vậy trước mặt Hồ Đại học sĩ, chắc chắn ông sẽ nghiêm khắc trách phạt, nhưng đối diện Phạm Nhàn, ông chỉ có thể im lặng. Dĩ nhiên, không khí đối thoại hôm nay hoàn toàn khác với lần nói chuyện dưới mưa xuân đó, bởi lúc đó dù Phạm Nhàn nói năng uy kỵ gì, nhưng đó là được Hoàng đế bệ hạ cho phép, Hồ Đại học sĩ vẫn có thể nở nụ cười, nhưng ngày nay Hoàng đế bệ hạ đã thu hồi loại cho phép ấy, khiến Hồ Đại học sĩ rất khó xử.
Ông ngừng một lúc rồi nhìn Phạm Nhàn thành thật nói: "Ta không biết ngươi đang nghĩ gì. Nhưng hôm qua khi vào cung ta có nói chuyện với bệ hạ, nhắc đến việc Phạm phủ, bệ hạ có một lời phê bình về ngươi."
Phạm Nhàn chậm rãi ngẩng đầu, không hỏi, ánh mắt bình tĩnh không tương xứng với cảm giác tò mò trong lòng.
"Đứa nhỏ An Chi này cái gì cũng tốt, chỉ có điều tính khí quá thẳng thắn cứng đầu..." Hồ Đại học sĩ liếc nhìn Phạm Nhàn, đoạt lấy chén trà từ tay y, cúi người tới lò nhỏ bên cạnh rót nước.
Hồ Đại học sĩ quay lưng về phía Phạm Nhàn, giọng điệu rất bình thản, hờ hững nói nhỏ: "Thẳng thắn cứng đầu, có vẻ bệ hạ hiểu rõ ngươi, cũng thông cảm cho ngươi, dù sai lầm gì cũng có thể dùng bốn chữ này để biện minh, đây là vấn đề tính cách chứ không phải bản tính... ngươi cần lý giải nỗi khổ tâm của bệ hạ."
Khổ tâm? Lông mày Phạm Nhàn chậm rãi nhíu lại, vô cùng đẹp đẽ và lạnh lùng. Y hiểu rõ câu phê bình mà Hồ Đại học sĩ truyền đạt có ý nghĩa gì, Hoàng đế vẫn còn ba phần kỳ vọng vào đứa con tư sinh của mình, ba phần khoan dung, bốn phần còn lại có bao nhiêu là phẫn nộ và đề phòng thì không ai biết.
Hồ Đại học sĩ xoay người, đặt chén trà trước mặt Phạm Nhàn, chăm chú nhìn vào mắt y: "Thẳng thắn cứng đầu, đó là nguyên nhân về mặt tính tình, điều bệ hạ thích chính là người có tính cách chân thành như ngươi. Những ngày qua ngươi phạm sai lầm, không phải bệ hạ không thể tha thứ cho ngươi, nhưng trọng điểm bây giờ là ngươi phải biết mình sai chỗ nào, và phải để Hoàng đế bệ hạ biết rằng ngươi... đã biết sai."
Phạm Nhàn im lặng ngồi trên ghế, biết rằng Hồ Đại học sĩ đánh giá sai mục đích hôm nay của mình. Có điều giữa hai người hoàn toàn không thể nói rõ như thường ngày, y cũng không ngốc đến mức phải tranh cãi điều gì, chỉ thụ động đáp lại: "Sai ở đâu?"
Hồ Đại học sĩ nhíu mày, nhìn thấy vẻ miễn cưỡng trong thái độ của Phạm Nhàn, ông hơi bực bội nói: "Trong mười mấy ngày này, những hành động của ngươi đều đáng bị trừng trị... Các quan lại châu quận mà Hắc Kỵ đã đi qua đều dâng tấu tố cáo tội lỗi của ngươi, như bông tuyết rơi vào trong Môn Hạ Trung Thư."
Phạm Nhàn mỉm cười đáp: "Có lẽ các quan viên kia vẫn chưa hay biết, Hoàng đế bệ hạ đã sớm giáng phạt ta rồi."
"Hoàng đế bệ hạ đâu có thật sự trừng phạt ngươi?" Nếp nhăn trên trán Hồ Đại học sĩ càng sâu thêm, ngay cả lớp phấn dưỡng da hàng ngày cũng không che đậy nổi. Ông nhìn Phạm Nhàn bằng ánh mắt đầy thất vọng, nói nặng nề: "Nếu thật sự xét theo luật pháp, dù ngươi có thuộc bát nghị thì cũng đủ chém vài cái đầu, làm sao có thể bù đắp hết những tội lỗi ấy?"
Hồ Đại học sĩ nhìn thanh niên im lặng trước mặt, trong lòng bỗng dấy lên ngọn lửa giận dữ không thể kìm nén nổi. Ông hạ giọng quở trách: "Hay là ngươi không hiểu, Hoàng đế bệ hạ đã tỏ ra quá khoan dung với ngươi rồi. Nếu cứ thách thức quyền uy triều đình như vậy, làm cạn kiệt lòng kiên trì của Hoàng đế bệ hạ..."
"Rồi sao nữa?" Phạm Nhàn đờ đẫn cắt ngang.
Hồ Đại học sĩ im lặng nhìn Phạm Nhàn, đôi mắt đầy vẻ thất vọng. Một lúc sau, ông nói khẽ với giọng khàn khàn: "Hay là ngươi muốn chết?"
Phạm Nhàn ngẩng đầu lên nhìn ông.
"Đừng tưởng được bệ hạ sủng ái mà có thể vô pháp vô thiên như vậy." Hồ Đại học sĩ thực sự tức giận. Là người đứng đầu quan văn Khánh Quốc, ông phải chứng kiến xung đột giữa hai cha con bệ hạ và Phạm Nhàn, phải nhìn cảnh thu Khánh Quốc vốn thanh bình nay lại dậy sóng. Là quan lớn trong triều đình, là con dân đất Khánh, ông cũng muốn thuyết phục Phạm Nhàn vào cung sám hối, chấm dứt giai đoạn rối ren này.
Nhưng thái độ của Phạm Nhàn trong những ngày qua khiến mọi người, kể cả Hồ Đại học sĩ, dần mất hi vọng.
"Ngài cho rằng ta chỉ là một sủng thần?" Phạm Nhàn cũng không muốn tỏ ra khoe khoang năng lực của mình như một đứa trẻ, nhưng sau khi nghe được lời ấy, vẫn khẽ nhíu mày hỏi.
"Chẳng liên quan gì đến ân sủng, ngươi chỉ là... thần, ta cũng là thần." Hồ Đại học sĩ cố nén cơn giận, nói nhỏ: "Ngươi và ta đều là tôi tớ của Hoàng đế bệ hạ. Có lẽ ngươi cho rằng Hoàng đế bệ hạ đối xử với ngươi không tốt, nhưng ngươi hãy suy nghĩ kỹ xem, từ khi lập quốc đến nay, đã từng có thần tử nào được sủng ái như ngươi chưa? Trong lịch sử quốc gia gần đây, ngươi đều chứng kiến rõ ràng, chắc hẳn cũng biết rằng Hoàng đế bệ hạ đã ban cho ngươi thái độ khoan dung và kiên nhẫn tột bậc."