๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Vừa nghĩ đến đây, liên tưởng đến Thập Gia thôn được canh phòng nghiêm ngặt ở phía bắc Đông Di thành, nghĩ đến tam đại phường và trong cung mỗi nơi đều lưu giữ một bản quy trình công nghệ Nội Khố cùng một bản trong đầu mình, khóe môi Phạm Nhàn nở nụ cười, nhưng bàn tay trong ống tay áo dần nắm chặt.
Phía Tây Lương, Đặng Tử Việt thành công thoát khỏi tấm lưới nghiêm mật của triều đình, chỉ không rõ hiện ẩn náu ở đâu, nhưng vì trong giới tình báo chưa truyền tin Đặng Tử Việt tử vong nên Phạm Nhàn cảm thấy vô cùng yên tâm. Có điều các thành viên Tứ Xử chắc đang trong tình trạng rắn mất đầu, không biết có thể chống đỡ áp lực của Giám Sát viện hay không. Hồng Diệc Thanh nhận lệnh trước tiên vào thảo nguyên tìm người đó rồi quay lại liên lạc với lực lượng trong Thanh Châu, hy vọng tất cả còn kịp...
"Cung Điển đã đến Định Châu." Thạch Thanh Nhi cúi đầu nói nhỏ.
Phạm Nhàn im lặng, quả thật không ngờ phản ứng của Hoàng đế bệ hạ lại nhanh chóng như vậy, trực tiếp điều Đại thống lĩnh Cấm quân đến trấn áp Định Châu. Dù Lý Hoằng Thành đã dẫn quân ở đấy vài năm nhưng căn cơ vẫn còn non trẻ, lại thêm Cung Điển là bậc lão thành xuất thân từ Định Châu quân, uy danh hiển hách tại đây, e rằng Hoằng Thành khó lòng chống cự được, chỉ có thể bị ép triệu về kinh.
Nếu muốn giữ cho Hoằng Thành ở lại Định Châu, nắm giữ phần thực lực quân đội của mình, thì Tây Lương phải nổi loạn trước.
Phạm Nhàn nhíu mày càng chặt, nhận ra mọi việc đã thoát khỏi tầm kiểm soát từ lâu, chỉ hy vọng nhóm người đầu tiên lên thảo nguyên có thể sớm liên lạc được với Hồ Ca, để lũ người Hồ kia có thể nghịch thiên, tập kích trước vào đầu mùa đông.
Mọi việc quá rối ren, làm sao Phạm Nhàn nhàn rỗi cho được? Y liếc nhìn Thạch Thanh Nhi, hỏi: "Vụ hối lộ của bộ Công thế nào rồi?"
"Dương đại nhân..." Thạch Thanh Nhi lo lắng nhìn y, đáp: "Hôm qua đã xét xử xong, trưa nay Đại Lý tự sẽ ra phán quyết bằng văn bản."
Dù từng là người của Nhị hoàng tử nhưng mấy năm qua dưới sức ép của Phạm Nhàn, cô đã không còn hai lòng, huống hồ vốn xuất thân từ kỹ viện, cô biết nam nhân trẻ tuổi này có phần khác biệt với các quyền quý trong kinh đô. Cô muốn trở thành Tang Văn thứ hai chứ không phải Viên Mộng thứ hai. Vậy nên khi thấy từng cánh tay của Tiểu Phạm đại nhân bị triều đình tàn nhẫn xé rách, cô cũng không khỏi lo sợ.
Phạm Nhàn nhìn thoáng qua mặt hồ lấp lánh phản chiếu ánh mặt trời, im lặng một hồi rồi nói: “Là sau giờ ngọ à, thế thì để ta tới đón hắn.”
o O o
Vụ án hối lộ của viên ngoại lang Dương Vạn Lý thuộc Hà Đô ty bộ Công, từ lúc bị tố cáo cho đến khi án tờ chuyển từ bộ Hình vào Đại Lý tự, chỉ mất chừng mười mấy ngày, tốc độ xử lý như thế, đặt trong lịch sử Khánh Quốc cũng đủ khiến người ta kinh ngạc. Người ngoài cuộc chỉ e là còn tưởng ý chỉ thanh lý lại trị của bệ hạ đột nhiên thành chân thật trong mười năm Khánh Quốc.
Nhưng người trong giới quan trường xem vở kịch này, thực ra cũng không khỏi có chút thống khổ và chạnh lòng, bởi ai cũng biết Dương Vạn Lý là người thế nào, đó là bậc hiền lương đã tôi luyện hai năm trời trên đê Đại Giang.
Dương Vạn Lý là một trong tứ tử Phạm môn, năm đó tiền bạc Tiểu Phạm đại nhân gom góp riêng đều chảy qua tay Tổng đốc Hà vận rồi vào đê lớn, tất cả đều qua tay của hắn, nếu thật sự tham ô thì sao chỉ vài ngàn lượng bạc tuyết hoa như trong cáo trạng... bỏ thịt béo không ăn mà đi ăn hối lộ trong bộ Công ư?
Huống hồ mọi quan viên đều rõ, dưới trướng Phạm môn kỷ luật nghiêm nhưng đãi ngộ rộng rãi, chưa kể tiền lương của Giám Sát viện gấp mấy lần triều đình, ba vị đại nhân nhậm chức các nơi ở Khánh Quốc đều được Phạm phủ chi trả hậu hĩnh mỗi năm, chỉ vài ngàn lượng bạc không phải là khó, ai cũng biết Phạm phủ là đệ nhất phú hộ trong thiên hạ, làm sao Dương Vạn Lý lại tham ô?
Nhưng chính vì hiểu rõ điều đó, các quan viên càng rõ Dương Vạn Lý chịu tra thẩm là ý chỉ trong cung. Dưới sự sắp đặt của Hạ Đại học sĩ, quá trình xét xử diễn ra cực kỳ nhanh chóng, hôm nay Đại Lý tự đã sẵn sàng tuyên án. Theo nguồn tin ngầm, nếu không nhờ Hồ Đại học sĩ can thiệp kịp thời, chỉ sợ kết cục của Dương đại nhân còn bi đát hơn nữa.
o O o
Một mình Phạm Nhàn đứng trước cửa Đại Lý tự, cô độc chờ đợi kết quả phán quyết bên trong. Bọn nha dịch ngoài cửa đã nhận ra thân phận của y, kinh hoàng truyền tin vào trong rồi run rẩy ngăn trước mặt Phạm Nhàn.
May thay Phạm Nhàn không nổi giận, im lặng chờ Dương Vạn Lý bước ra. Nha môn gần Đại Lý tự nhất là của Giám Sát viện, đám nhãi nhép thấy Viện trưởng ở đây bèn lục tục chạy ra cửa, hưng phấn nhìn cảnh tượng này.