๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Hắn ta chỉ vào các tướng dưới quở trách: “Một ngàn, chỉ một ngàn người mà đã khiến lũ các ngươi sợ hãi thế sao? Đối phương cũng là binh sĩ của ta Đại Khánh, có thật sự dám động thủ với quân đội do triều đình phái tới chăng?”
“Đó là Hắc Kỵ...” Một tướng run rẩy nói: “Trần Bình Bình đã chết, Tiểu Phạm đại nhân bị quản thúc ở kinh đô, ai biết bọn Hắc Kỵ giết người không chớp mắt kia... có thật sự rút gươm ra không.”
Khóe mắt Vương Chí Côn giật giật nhưng không còn quở trách gì nữa. Cuộc hành quân bí mật lần này danh nghĩa là tuân theo chỉ thị huấn luyện mùa đông của Khu Mật viện, thực chất là hắn ta vâng theo mật chỉ từ trong cung của Hoàng đế bệ hạ.
Đúng như đã nói trước đó, đây là hành động thăm dò của Hoàng đế đối với Đại hoàng tử ở phương đông xa xôi.
Tin tức về biến cố lớn ở kinh đô đã sớm truyền đến Yến Kinh, Vương Chí Côn mới biết, hôm ấy Tiểu Công gia dẫn Hắc Kỵ xông thẳng vào kinh đô là để cứu Trần lão Viện trưởng. Đại tướng quân Yến Kinh không rõ vì sao Trần lão Viện trưởng đột nhiên bị Hoàng đế bệ hạ thanh trừng, dù trong lòng có thở dài, nhưng với tư cách là binh sĩ của Đại Khánh, hắn vẫn phải tuân theo ý chỉ của Hoàng đế bệ hạ.
Không lâu sau sự kiện kinh đô, Đại hoàng tử bất ngờ gửi quân báo, nói rằng nghĩa quân liên tiếp phản loạn trong lãnh thổ Đông Di, chiến loạn liên miên nên bản thân không thể rời đi ngay được, do đó đã sớm chặn đứng mọi đường triệu hồi về kinh của triều đình.
Vương Chí Côn hiểu rất rõ, Đại hoàng tử không muốn quay lại kinh đô nữa... Câu nói tướng ở ngoài, lệnh vua khó điều của người xưa quả thật rất đúng. Rõ ràng là vị Đại hoàng tử đã nắm trong tay một vạn tinh binh ưu tú này, sau sự kiện ở kinh đô hôm ấy đã không còn đồng lòng với Hoàng đế bệ hạ.
Thái độ của Đại hoàng tử vừa lộ ra, Hoàng đế bệ hạ cũng chẳng tức giận, mà rất bình thản phát chỉ hướng về Đông Di thành, nói là sẽ phái quân đội Yến Kinh vào Đông Di thành trợ giúp Đại hoàng tử dẹp loạn. Hơn nữa, Đại hoàng tử cũng như Vương Chí Côn đoán trước, từ chối quyết liệt yêu cầu xuất quân của đại doanh Yến Kinh. Đội quân ngăn cản Yến Kinh suốt hai ngày qua, thực ra cũng không phải người của Đại hoàng tử, triều đình không còn cái cớ nào để đổ tội.
“Hắc Kỵ à...” Vương Chí Côn nhíu mày , nghĩ đến đội Hắc Kỵ tuy ít về nhân số nhưng lực chiến đấu cực mạnh, không khỏi liên tưởng tới người rảnh rỗi đang ở kinh đô kia.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
“Nhất định phải đi.” Vương Chí Côn không nói ra bốn chữ này, ông chỉ lạnh lùng nhìn các tướng lĩnh trong trướng, gõ gõ bàn tay, nghiêm nghị nói: “Bản đô đốc không quan tâm đám người Hắc Kỵ ấy là của ai, ta chỉ biết lệnh huấn luyện mùa đông của Khu Mật viện nói rõ ràng, ba ngàn kỵ binh Yến Kinh vào Đông Di, không ai có thể ngăn cản!”
Ba ngàn binh sĩ Yến Kinh chỉ là thăm dò, là lực lượng tiền phương, là bước tiến dần của triều đình về phía Đại hoàng tử. Đôi mắt Vương Chí Côn híp lại, ánh mắt lạnh lẽo, giọng nói như mũi tên băng giá: “Dù sao, một vạn quân mà Đại điện hạ đang chỉ huy vẫn là dân chúng Đại Khánh của ta. Đại điện hạ không thể liều lĩnh làm phản, dẫn quân ngăn cản ý chỉ của triều đình. Vấn đề hiện tại là ngàn Hắc Kỵ đóng ở khu vực Ngưu Đầu sơn. Ngày mai sẽ truyền lệnh của Khu Mật viện cho phe đối phương, nếu họ vẫn không nhường đường...điều đó chứng tỏ bọn họ không còn là quân đội của Đại Khánh chúng ta.”
“Nhưng...thái độ của Hoàng đế bệ hạ đối với Tiểu Phạm đại nhân vẫn chưa rõ ràng.” Một tướng lĩnh lo lắng nói. Nếu quân Yến Kinh thật sự giao chiến với Hắc Kỵ, sẽ chính thức mâu thuẫn với phe cánh của Phạm Nhàn. Bầu không khí kinh đô hiện tại rất phức tạp, các tướng lĩnh Yến Kinh cũng không rõ cuối cùng Hoàng đế bệ hạ định xử trí Phạm Nhàn thế nào. Nếu chỉ muốn dằn mặt làm khó dễ thì nếu quân Yến Kinh ra tay quá đáng, về sau sẽ rất khó xử lý.
Doanh trướng nằm sâu trong thành Yến Kinh nhưng thực chất lại là một căn phòng rộng lớn, chỉ mang tên theo kiểu quân đội. Các tướng lĩnh trong phòng đều là thân tín của Vương Chí Côn nên nói chuyện cũng khá thoải mái, có thể bày tỏ quan điểm một cách thẳng thắn.
Lo lắng của vị tướng lĩnh kia cũng chính là lo lắng trong lòng Vương Chí Côn. Hoàng đế bệ hạ đã lột bỏ hết chức vụ của Phạm Nhàn nhưng vẫn chưa hỏi tội, không ai biết tình thế sau này sẽ thế nào.
Bên dưới Ngưu Đầu sơn ngoài thành Yến Kinh, một ngàn Hắc Kỵ tỏa ra khí thế u ám, quả thực là một lực lượng rất mạnh. Nhưng Vương Chí Côn chỉ huy quân đội hai mươi năm, đại doanh Yến Kinh quản lý mười vạn tinh binh, xét về quân số và trang bị thì đây quả thực là đội quân đứng đầu năm con khu vực biên giới Đại Khánh, sao lại không thể vượt qua phong tỏa của một ngàn Hắc Kỵ.