๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Nói đến đây, Vương Đại đô đốc thở dài. Cả đời hắn sống trong ánh đao ánh kiếm, chưa từng gặp tình thế phức tạp như hiện tại. Muốn đánh thì đánh là đơn giản nhất, cho dù đối phương là Phạm Nhàn hay Đại hoàng tử. Nhưng nếu thật sự làm loạn vùng đông đế quốc, bệ hạ sẽ không vui.
"Bệ hạ đã ban mật chỉ, đánh là phải đánh, ít nhất cũng phải đối đầu thật sự, đè nén khí thế phe Hắc Kỵ xuống." Mai Chấp Lễ hạ mí mắt: "Nhất định phải thi hành ý chỉ trong cung, áp đảo như sấm sét, Hắc Kỵ có thể kháng cự mấy ngày? Tuy bọn họ là một lũ kỵ binh máu lạnh, giết người như nghóe, nhưng dù sao Đại điện hạ và Tiểu Phạm đại nhân không phải là loại người như vậy."
"Tình thế này kéo dài không quá mấy ngày, cuối cùng cũng phải xé rách da mặt thôi." Vương Chí Côn nhắc nhở: "Ý chỉ của bệ hạ ở đây, ta không muốn bệ hạ hiểu lầm ta làm việc thiếu năng lực."
"Không, chắc chắn sẽ có cơ hội nào đó giúp tình hình Yến Kinh và Đông Di ổn định lại." Mai Chấp Lễ bỗng mỉm cười nhìn ông: "Tiểu Phạm đại nhân đã bỏ nhiều công sức vào Vương Đồng Nhi và mối quan hệ của Đại đô đốc với Đại hoàng tử, là vì muốn tìm kiếm sự cân bằng giữa hai bên trong tình thế hiện tại. Còn về ý chỉ của bệ hạ... ta tin chắc hắn sẽ có cách giải quyết ổn thỏa việc này."
"Tuy ý chỉ khó trái, nhưng bản đô đốc thật sự không muốn gặp lại các sĩ tốt Đại Khánh trên chiến trường." Lông mày Vương Chí Côn cau lại, một lúc lâu sau mới nói: "Có điều ta không thấy trong tình thế hiện tại có cách nào vừa không sai ý chỉ, lại có thể rút quân khỏi Ngưu Đầu sơn quay về."
“Vậy phải xem thủ đoạn của Tiểu Phạm đại nhân.” Mai Chấp Lễ bình tĩnh giơ một ngón tay: “Muốn duy trì như trước cần một biến số. Biến số này là gì, chúng ta không biết, nhưng chắc chắn Tiểu Phạm đại nhân sẽ biết.”
Vương Chí Côn thở dài: "Ta không tin hắn có thể làm được điều này, nhưng nếu hắn thật sự tìm ra biến số trong vòng năm ngày, chỉ sợ ta cũng phải bái phục hắn giống như Đồng Nhi."
o O o
Hai ngày sau, không khí ngoài Yến Kinh thành căng thẳng. Các đạo quân biên thùy tề tựu từ doanh trại, hội quân trước thành rồi tiến quân hướng về phía đông. Chỉ nửa ngày sau, bọn họ đã hội quân với ba ngàn binh sĩ doanh Yến Kinh do lần trước phái đi, đến tận dưới chân Ngưu Đầu sơn.
Một con đường lớn đi ngang qua chân Ngưu Đầu sơn, xuyên qua những cánh rừng thu sắc vàng đỏ tươi tốt, vươn dài về phía bờ biển Đông Hải. Theo con đường này, đại quân có thể đi thẳng tới Đông Di thành.
Quân đội đông đúc tập trung tại đây, cờ hiệu tung bay theo gió, kỵ binh khoác áo giáp nhẹ che mình, khí thế sát phạt ngút trời. Đội quân này đã vượt quá một vạn người, khí thế trông rất đáng sợ.
Có điều, đội quân biên thùy Khánh Quốc hung hăng này lại bị ngăn chặn dưới chân Ngưu Đầu sơn, không thể tiến lên được một bước. Bởi vì ở lối vào con đường lớn dưới chân núi có tổng cộng ba hàng kỵ binh mặc toàn bộ áo giáp đen đang sẵn sàng đón địch.
Chỉ có ba hàng, khoảng hơn trăm kỵ binh màu đen, nhưng lại toát ra khí thế lạnh lẽo đáng sợ, ngăn chặn giữa con đường lớn. Còn hai bên sườn dốc núi là hai hàng kỵ binh màu đen đậm đặc hơn, cũng là Hắc Kỵ.
Đại đô đốc Vương Chí Côn của Yến Kinh vì muốn thể hiện lòng trung thành với bệ hạ nên lần dò xét này có thể nói là đã huy động hết nhân lực, cử tới một vạn quân biên thùy. Tất nhiên Đại đô đốc sẽ không trực tiếp dẫn quân, người chỉ huy là một tướng lãnh thân tín của ông, đã nhận được mật lệnh.
Vị tướng lãnh kia nhìn thấy Hắc Kỵ đằng xa, trong lòng phát lạnh. Quân đội Khánh Quốc nghe danh lực lượng Hắc Kỵ thuộc Lục Xử Giám Sát viện từ lâu, đồng thời cũng ganh ghét từ lâu, bởi đối phương có trang bị tốt nhất, chiến mã tốt nhất, toàn bộ áo giáp nhẹ trên người đều do tam đại phường Nội Khố tự mình chế tác, sức chiến đấu hoàn toàn chất đống bằng.
Trong nội bộ quân đội vẫn luôn có truyền thuyết Hắc Kỵ quá nghìn người là không thể đánh bại. Dĩ nhiên, trong vài chục năm hợp tác, các tướng lĩnh quân Khánh Quốc đều hiểu rõ sự lợi hại của Hắc Kỵ, cũng bởi luật pháp Khánh Quốc và ý chỉ nghiêm khắc hạn chế số lượng Hắc Kỵ dưới ngàn người.
Đương nhiên, cũng có những tướng lãnh quân đội không phục, tinh nhuệ của Khánh quân hiển hách thiên hạ, cho dù là kỵ binh Định Châu hay đại doanh Trường Tiến của Bắc đại doanh đều có uy doanh, làm sao cam tâm để một đội kỵ binh phụ thuộc Giám Sát viện cướp hết oai phong.
Có điều, ba năm trước trong chiến dịch phản loạn kinh đô, Phạm Nhàn đưa năm trăm Hắc Kỵ lẻn vào kinh đô, dưới chân Chính Dương môn xảy ra một trận chém giết đẫm máu, Hắc Kỵ như tử thần, giữa vô vàn ánh mắt, tàn sát đội quân kỵ binh phản loạn.