๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Đó là tinh nhuệ của Tần gia! Thậm chí cả Tần Hằng cũng bị Hắc Kỵ đâm chết! Sự thật sắt đá này khiến quân đội Khánh Quốc thực sự hiểu rõ sức mạnh của Hắc Kỵ, không ai dám khinh thường nữa, thậm chí trong lòng hình thành nỗi khiếp sợ khó tả.
Vị tướng lãnh Yến Kinh nheo mắt nhìn vị một mình một ngựa phía trước đội hình Hắc Kỵ, qua mặt nạ bạc của đối phương, hắn biết rõ thân phận đối phương, Thống lĩnh Hắc Kỵ Lục Xử Giám Sát viện, Ngân Diện Kinh Qua!
Trong lòng vị tướng Yến Kinh lạnh buốt, bởi hắn biết tên thống lĩnh kia chính là dũng tướng một thương đâm Tần Hằng.
Suy nghĩ một lúc, vị tướng Yến Kinh dẫn theo vài thân binh, thúc bụng ngựa, tiến về phía trận địa phòng thủ của Hắc Kỵ.
"Kinh thống lĩnh." Vị tướng lĩnh Yến Kinh sai thuộc hạ đưa lệnh điều binh của Khu Mật viện, trầm giọng nói: "Kính xin ngài nhường đường."
Kinh Qua im lặng nhận lấy lệnh điều binh, xem xét rồi nói: "Bản bộ chỉ thuộc quyền Giám Sát viện, tới nay chưa nhận được lệnh, nên... khó có thể tuân theo."
Đại hoàng tử dẫn một vạn tinh binh thực ra cũng đóng quân gần Ngưu Đầu sơn trong lãnh thổ Tống Quốc, chỉ vì đối phó triều đình nên không thể trực tiếp dẫn quân chặn đường, đành phải giao việc này cho Hắc Kỵ.
Gương mặt sau tấm mặt nạ bạc lạnh lẽo của Kinh Qua nhìn về phía đội quân Yến Kinh thành, trầm giọng nói: "Ta phụng mệnh trấn thủ Đông Di, nghiêm cấm kẻ không liên quan bước vào, nếu ai dám xâm phạm một bước... giết không tha."
Lời nói của hắn rất rõ ràng, bình thản nhưng lại chứa đựng thái độ khẳng định khiến người nghe không thể hoài nghi.
Mệnh lệnh trấn thủ Đông Di? Mệnh lệnh của ai vậy? Của Tiểu Phạm đại nhân à? Nhưng hiện giờ Phạm Nhàn đã không còn là Viện trưởng Giám Sát viện nữa, thậm chí còn nói chỉ nghe mệnh lệnh điều động của Giám Sát viện là chuyện cười không đâu vào đâu. Nếu như Băng Vân thật sự phái quan viên Giám sát đến đây điều động, chỉ sợ những Hắc Kỵ này sẽ nhanh chóng chém đầu rồi đốt sạch mệnh lệnh thành tro đen.
Những lời đó khiến trong lòng vị tướng Yến Kinh lạnh buốt, lạnh lùng nói: "Đây là ý chỉ của triều đình. Các ngươi định chống đối ư?"
Kinh Qua không trả lời câu hỏi đó, chỉ sau khi hoàn tất cuộc nói chuyện cần thiết, hắn nhắc nhở: "Đừng nghĩ tới việc vòng qua tiến vào Đông Di, bản bộ không muốn phải trèo núi vượt suối để tước vũ khí của các ngươi." Nói xong, hắn cầm cương ngựa quay trở lại với những Hắc Kỵ đang nghiêm trang chờ đợi, thanh thiết thương treo bên yên lóe lên tia sáng lạnh lẽo.
Vị tướng Yến Kinh hít sâu một hơi, cố nén cơn giận trong lòng, híp mắt quan sát những Hắc Kỵ cách đó không xa. Nhìn một hồi, hắn phải thừa nhận trang bị của đối phương hơn hẳn phe mình. Chỉ cần nhìn trọng lượng những trang bị đó cũng đủ biết, phẩm chất đơn binh hay thậm chí chiến mã của bọn họ đều vượt trội hoàn toàn so với các tướng lãnh đại doanh Yến Kinh...
Mặc dù chỉ có một ngàn người, nhưng muốn tiến vào trận chiến với một ngàn tên sát thần này mà phải trả giá bằng ít máu nhất có thể, việc đó quả thật chẳng dễ dàng chút nào.
o O o
Đến ngày thứ ba, đại doanh Yến Kinh chính thức đối đầu với Hắc Kỵ, cũng là ngày thứ năm Đại đô đốc Vương Chí Côn dự tính. Hai bên thỉnh thoảng có va chạm nhỏ, chiến ý và ngọn lửa chiến tranh của phe Yến Kinh đã bùng lên, trong khi đó về phía Hắc Kỵ dù ít người nhưng vẫn lạnh lùng, không hề kích động.
Đúng lúc cung nỏ đã giương, Vương Đại đô đốc cũng cảm thấy không thể chịu đựng thêm nữa, nhất định phải cho bọn Hắc Kỵ một bài học. Bởi vì ý chỉ của bệ hạ đã rõ, có thể chờ đợi thêm năm ngày đã là đủ thời gian cho Phạm Nhàn và Đại hoàng tử phản ứng. Nếu Yến Kinh vẫn giữ nguyên tình trạng đối đầu, không thể tiến vào Đông Di, chỉ sợ Hoàng đế trong kinh sẽ vô cùng phẫn nộ.
Ngay lúc Vương Chí Côn chuẩn bị ký quân lệnh, cưỡng ép tiến vào tuyến Ngưu Đầu sơn để phát động tấn công Hắc Kỵ, bỗng nhiên một tướng lãnh sắc mặt nghiêm nghị, cầm theo một phong chiến báo, vội vã xông thẳng vào trong phủ Đô đốc.
Vương Chí Côn híp mắt đọc nội dung trên báo cáo chiến sự, trong lòng lạnh toát. Ông không ngờ Phạm Nhàn lại có thể gây ra biến cố ở phương bắc Đại Khánh, mà biến cố này là điều ông nghĩ mãi cũng không thể nghĩ ra!
Ông biết quân đội của mình có thể rút lui về, không trái ý chỉ của bệ hạ, cũng không để nội chiến bùng nổ trong vùng đất dưới sự cai quản của mình. Đây vốn là chuyện tốt đẹp, nhưng không hiểu sao trong đôi mắt Vương Chí Côn không có chút bình tĩnh nào, chỉ toàn lo lắng.
Báo cáo chiến sự từ đại doanh phía bắc Thương Châu gửi về, viết rõ ràng, Thượng Sam Hổ vốn đang tĩnh dưỡng ở Bắc Tề đột nhiên quay trở lại vùng biên giới, dẫn mười vạn đại quân ào ạt xuống nam, đã áp sát đến cách phía bắc Thương Châu bảy mươi dặm!