๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
"Trong những năm qua, dù chúng ta ở thế phòng ngự, các ngươi cũng không nên xem nhẹ thực lực của quân Khánh.” Thượng Sam Hổ đưa bàn tay ổn định xuống trên bản đồ, nói: "Trong đại doanh phương bắc của Nam Khánh thì Thương Châu đóng vai trò trụ cột. Có điều, đã năm ngày trôi qua, bốn nhánh quân còn lại của phương bắc không hề tiến quân đến tiếp viện. Một mặt, có thể hiểu là bọn chúng bị hai đạo quân ta cầm chân. Mặt khác, điều này cũng cho thấy hiện giờ bên phương bắc thiếu một người đứng đầu tài năng."
Gương mặt Thượng Sam Hổ thoáng hiện nụ cười mỉa mai: "Về trang bị và quân lực, Khánh quân hơn chúng ta rất xa. Nếu... Yến Tiểu Ất còn sống thì ngay từ năm ngày trước, hắn đã ra lệnh bỏ mặc hai chỗ yếu kia, tập trung vây kín Thương Châu, nuốt sống luôn bốn vạn đại quân của ta. Nhưng bây giờ, ai trong đại doanh phương bắc dám đưa ra mệnh lệnh quân sự liều lĩnh đến thế?"
"Yến Tiểu Ất đã chết, thay vào đó là Sử Phi. Tuy vị Sử tướng quân không bằng Yến Đại đô đốc Nhạn, nhưng cũng là nhân vật đáng gờm. Thế nhưng Hoàng đế Nam Khánh lại lo ngại an nguy cho bản thân, nên điều Sử Phi đến quân phòng vệ kinh đô.” Thượng Sam Hổ lạnh lùng nói: "Năm đó đại doanh phương bắc liên lụy đến mưu phản nên Khánh Đế rất đề phòng. Giờ đây các tướng lãnh phương bắc không còn chút hung hãn kiêu ngạo ngày trước dưới trướng Yến Tiểu Ất nữa."
"Những năm qua, bề ngoài Khánh quân tích trữ lực lượng, chuẩn bị xâm chiếm Đại Tề ta. Nhưng trên thực tế quốc lực Khánh đang dần dần suy yếu, đặc biệt là ở đại doanh phương bắc... Khánh Đế quả là nhân vật ghê gớm, thế nhưng những tài năng dưới trướng lần lượt ra đi." Thượng Sam Hổ thở dài, có vẻ hơi chán nản: "Cứ như vậy, mười vạn đại quân của ta xuất chinh một lần, ai có thể ngăn cản được?"
"Thận trọng chính là lựa chọn tốt nhất của bọn chúng, đồng thời cũng là lựa chọn tồi tệ nhất bất đắc dĩ của chúng... Có điều vị thủ lĩnh thông minh của Hoàng đế đóng giữ Thương Châu, chỉ e cũng khó mà kiềm chế được dục vọng phản công của đại doanh phương bắc."
"Và vì thế, chỉ hai ngày nữa thôi."
Nói xong, Thượng Sam Hổ bước ra khỏi phòng, để lại sau lưng các tướng lĩnh mặt mày ngớ ngẩn.
Bên ngoài, gió tuyết đã nổi lên, những bông tuyết nhỏ xíu rơi lả tả. Thượng Sam Hổ híp mắt nhìn binh sĩ và quan lại hậu cần bận rộn trong thành, gương mặt thoáng chốc lộ vẻ cảm xúc phức tạp. Hắn nghĩ đến vị Hoàng đế trong Thượng Kinh thành kia, nhớ lại lần trước bệ hạ triệu kiến mình, ra lệnh cho mình không tiệc mọi giá điều binh, giúp Đông Di thành ổn định tình hình.
Mũi nhọn quân đội nhắm vào Bắc đại doanh, mục đích là để thu hút viện binh từ kinh đô đến cứu viện, giảm bớt áp lực cho Đông Di thành. Trong mắt Thượng Sam Hổ lóe lên vẻ lạnh lẽo, trong lòng suy nghĩ cho dù vị quyền quý phương nam định trở mặt với Khánh Đế, nhưng bản thân và Bắc Tề phải trả giá đắt đến vậy liệu có đáng hay không?
o O o
Cho dù lỗ lãi ra sao, lần này Bắc Tề xuất quân chung quy cũng phải trả giá. Đúng như Thượng Sam Hổ phân tích, ngày thứ sáu sau khi chiến sự mở ra, cuối cùng quân đội Nội Khố cũng đưa ra phản ứng cực kỳ mãnh liệt. Hai nhánh tinh binh của Bắc đại doanh làm thành thế gọng kiềm, đánh tới Thương Châu thành, còn hai quân doanh khác dốc toàn bộ lực lượng, liều lĩnh ra quân ngay trong trời tuyêt rơi, xung phong thẳng tới hai nhánh đại quân Bắc Tề khác xâm nhập quốc cảnh.
Chỉ một ngày đã có ba nơi bùng cháy, trên vùng đồng cỏ hoang vắng ở phía bắc đại lục bỗng nhiên trở thành bãi chiến trường. Kỵ binh thúc ngựa xung phong, dây cung rền vang, mũi tên bay lượn ngang bầu trời, mũ giáo chọc thủng thân thể, máu tươi văng tung tóe, khắp nơi ngổn ngang tử thi nằm trong vũng máu đen, tiếng hô chém giết vang lên xuyên suốt tầng mây u ám trên không.
Vùng đất trầm mặc đã nhiều năm, rốt cuộc cũng bởi vì đại quân Bắc Tề hung hăng tiến công mà ồn ào náo nhiệt, chiến trường với hàng chục vạn sinh mạng đan xen, chỉ trong phút chốc đã kéo màn sân khấu, oanh oanh liệt liệt chém giết chung một nơi.
Nhưng chẳng bao lâu sau, tấm màn chiến đấu ấy lại bị Thượng Sam Hổ kéo trở về.
o O o
Chủ tướng Thương Châu người không một vết máu, được đại đội thân binh hộ vệ bước ra khỏi thành, lạnh lùng quan sát bộ hạ dọn dẹp chiến trường. Nhìn những mũi tên sâu cắm vào thân cây khô, nghe tiếng rên rỉ đau đớn của thương binh thỉnh thoảng vọng lên, khuôn mặt hắn vẫn không hề thay đổi. Làm tướng soái, chinh chiến thay bệ hạ là chuyện đương nhiên. Chỉ có điều trong lòng hắn luôn có một cảm giác lạnh lẽo, cảm giác ấy dù thế nào cũng không xua tan được, ngay cả niềm vui sau chiến thắng cay đắng này cũng không thể làm nguội lạnh.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑