๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Dương Vạn Lý nghiến răng giận dữ: "Quý Thường được lắm, bỏ tối theo sáng nhanh nhỉ. Ngày khác gặp mặt, ta nhất định phải khen ngợi một tiếng." Lời nói này đương nhiên là chế nhạo ngược. Thành Giai Lâm nghe xong chỉ cười khổ, một lúc sau thở dài: "Nhớ năm xưa trong quán trọ Đồng Phúc, Quý Thường huynh nói với chúng ta, khi Tiểu Phạm đại nhân dạo chơi cũng vẫn chú ý không để nước mưa từ ô rơi vào chảo dầu của những người bán rong. Người quan tâm đến dân như vậy mới là đối tượng chúng ta nên theo. Không ngờ ngày nay hắn lại..."
Chỉ thở dài một tiếng, Phạm Nhàn lại mỉm cười, vỗ tay cho ba người bắt đầu ăn uống, nói: "Mỗi người có hoàn cảnh riêng, huống hồ bây giờ ta không thể làm việc trong triều đình, Quý Thường muốn làm việc cho bách tính, gần gũi với Hạ Đại học sĩ một chút cũng là chuyện bình thường."
Nói rất bình tĩnh, không ai nhìn ra vẻ lạnh lùng trong lòng y. Thật ra Phạm Nhàn cũng hiểu, trong Phạm môn tứ tử, người y coi trọng nhất vốn là Hầu Quý Thường. Có điều thời thế xoay vần, không biết là do sắp đặt của Phạm Nhàn có sai sót, hay là vận may... trong tứ tử, Dương Vạn Lý có công xây đê lớn, danh vang thiên hạ; Thành Giai Lâm tuổi trẻ đã làm đến Tri châu, cũng là một trong Thất Quân tử từng được triệu kiến; Sử Xiển Lập tuy không ra làm quan nhưng địa vị chủ nhân Bão Nguyệt lâu vẻ vang biết bao.
Chỉ riêng Hầu Quý Thường vẫn ở lại Đạm Châu, chưa thể hiện tài năng. Nay Phạm gia suy thoái, chắc hẳn trong lòng vị Hầu đại gia này không cam tâm, cũng buộc phải tìm cách khác. Điều này Phạm Nhàn không khó hiểu, nhưng y vẫn không vui, đặc biệt là với vị Hạ Đại học sĩ đang mở tiệc kia.
Rượu qua ba lượt, mấy người thản nhiên trò chuyện việc mình làm trên vị trí trong những năm qua. Dương Vạn Lý kể lại những lượng bạc trắng xóa ấy làm sao biến thành đá cuội, đất đắp hai bên dòng Đại Giang, Thành Giai Lâm kể lại thời làm Tri châu, làm sao bảo vệ bình an cho muôn dân, nhờ sự trợ giúp của Tiểu Phạm đại nhân, khiến bọn thương nhân muối doanh đều ngoan ngoãn, làm thế nào huy động tiền bạc cho sư mẫu đưa vào Hàng Châu hội, giúp đỡ bao nông dân nghèo khổ; còn Sử Xiển Lập thì cười nói về những điều tai nghe mắt thấy khắp thiên hạ, và những thiếu nữ trong thanh lâu nay được sống tốt hơn chút ít, cùng một tin tức thú vị, nghe nói trong hậu các của một số Bão Nguyệt lâu, nay thờ tượng thần của Tiểu Phạm đại nhân, bởi vì ngài đã che chở cho nhiều cô nương được bình an...
Lời này vừa thốt ra, ngoại trừ Sử Xiển Lập, những người còn lại đều phun rượu.
Dù ba người chỉ tán gẫu chuyện riêng nhưng đều liên quan đến Phạm Nhàn, đều là những việc lợi nước lợi dân mà Phạm Nhàn đã làm trong đời. Phạm Nhàn chẳng phải Thánh nhân, chỉ là phàm nhân, tất nhiên cũng hài lòng chút đỉnh. Y mỉm cười nhìn ba người, im lặng một lúc rồi mở miệng nói: "Mấy hôm nay, Vạn Lý luôn ở trong phủ, dù sao cũng chẳng có nhà cửa ở kinh đô, Giai Lâm ngươi còn gia quyến ở Tô Châu, thôi cứ dọn vào trong phủ đi."
Vừa nghe lời thầy, ba người im bặt, buông đũa xuống, nhìn y.
"Việc nhà ở Tô Châu ta đã sắp đặt ổn thỏa, ngươi chớ lo." Phạm Nhàn nhìn Thành Giai Lâm ôn tồn nói: "Chỉ cần vượt qua thời gian này là được. Hôm nay gọi các ngươi đến là sợ các ngươi có phần oán hận đối với triều đình, đối với ta, ngược lại gây hại đến bản thân."
Y cười khổ một tiếng nói: "Tất nhiên, bây giờ xem ra bên Quý Thường là không cần lo nữa."
"Nhưng các ngươi cũng hiểu, ta chỉ yêu cầu các ngươi tám chữ kia, nên cho dù triều đình muốn tìm tội trạng của ta trên người các ngươi cũng không thể làm được gì. Còn bên Quý Thường chắc cũng có suy tính riêng, nhưng chắc sẽ không vu khống ta." Sắc mặt Phạm Nhàn bình tĩnh lại, chậm rãi nói: "Bốn người các ngươi theo ta làm quan, nhưng đó là trong thời thái bình nên ta cần các ngươi ra sức; còn bây giờ thiên hạ chưa thái bình nên ta cần các ngươi nhẫn nhịn. Ta biết các ngươi muốn giúp ta nên âm thầm tìm các đồng liêu thân tín, nhưng sau này chớ nên làm thế nữa. Việc của ta không thể nhờ các quan trong triều giải quyết được đâu."
Thành Giai Lâm cười khổ đáp lại. Bọn họ còn nhớ rõ năm xưa khi bọn họ được điều đi nơi khác, Phạm Nhàn chỉ dặn tám chữ - Làm người cho tốt, làm quan cho tốt.
"Bây giờ không làm quan được nữa, thì cứ làm người cho tốt đi". Đôi lông mày Phạm Nhàn hơi cau lại, bệ hạ quả thật tàn nhẫn, đánh đổ tất cả mọi người bên cạnh y, khiến y sứt đầu mẻ trán. Chiêu này thật quá hung ác.
Sau bữa cơm, Dương Vạn Lý và Thành Giai Lâm lui về hậu viện nghỉ ngơi, Phạm Nhàn giữ Sử Xiển Lập lại. Y triệu Sử Xiển Lập từ xa về kinh, tất nhiên không đơn giản chỉ là dùng bữa cơm. Trong thư phòng chỉ còn hai người, Sử Xiển Lập không cần che giấu nữa, nổi giận chửi rủa Hầu Quý Thường một trận.