๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Dưới sự chỉ trích cay nghiệt của Minh gia, dưới chất vấn hoặc có hoặc không của Giám Sát viện trực thuộc triều đình kinh đô, với tổng đốc Giang Nam đứng đầu, các quan phủ lớn của một số châu bắt đầu liên kết lại, nỗ lực tiến hành điều tra vụ Hạ Tê Phi bị ám sát, dĩ nhiên, ai cũng có thể tưởng tượng ra rằng cuộc điều tra này sẽ vĩnh viễn không có kết quả.
Điều kỳ lạ là, dù là quan phủ hay Minh gia, đều không ai nhắc tới Giang Nam thủy trại đã biến mất trong biển lửa, dường như thế lực giang hồ từng huy hoàng ở Giang Nam chưa từng tồn tại.
So với trận chiến vô cớ bên ngoài thành Thương Châu, trận đại thắng tại Hồng Sơn khẩu quyết định điều hướng lịch sử nhanh chóng hơn nhiều. Hỗn loạn và tàn sát ở Giang Nam không gây chú ý bằng hai nơi kia, số người chết cũng không nhiều bằng, ảnh hưởng nhìn chung cũng không lớn bằng. Các quan lại và giới thượng lưu kinh đô chỉ loáng thoáng biết hình như một gia tộc giàu có ở Giang Nam gần đây không mấy suôn sẻ. Nhưng cuộc tranh chấp ở Giang Nam mới thực sự quan trọng, bởi vì nơi đây đóng góp phần lớn thuế má cho Khánh Quốc, một phần ba dân chúng an cư lạc nghiệp.
Hơn nữa, Giang Nam vốn thanh bình, thời Phạm Nhàn tung hoành ngày trước cũng rất cẩn thận khống chế sóng gió trong phạm vi nhất định, dù gây ra phong trào phản đối của sĩ tử Giang Nam, nhưng dù sao cũng không khiến Giang Nam rối loạn. Nhưng lần này, Giang Nam thực sự hỗn loạn. Nếu không phải Hạ Tê Phi may mắn sống sót, lại dùng thủ đoạn tàn nhẫn hơn để trấn an tâm tư đau buồn của mình, có lẽ Giang Nam đã hoàn toàn rơi vào tay triều đình. Về điểm này, chỉ có thể nói vận may cả đời của Phạm Nhàn thực sự không tệ. Những thuộc hạ trung thành mà y lựa chọn đã hoàn toàn tin tưởng và báo đáp xứng đáng cho y.
Giữa Hoàng đế bệ hạ và Phạm Nhàn nổ ra chiến tranh lạnh, nhưng ở ba địa điểm quan trọng của thiên hạ đã biến thành chiến tranh nóng, còn trừ ba nơi đó ra, ngoài thành Dĩnh Châu cũng xảy ra một sự việc, chỉ có điều sự việc này không thu hút nhiều sự chú ý. Chủ quan Nội Khố Chuyển Vận ti Tô Văn Mậu bị triều đình tước bỏ chức vụ, áp giải về kinh đô chịu xét xử, đi ngang qua Dĩnh Châu, khi đoàn xe ngục chở tù nhân vừa ra khỏi thành Dĩnh Châu thì bị một nhóm sơn tặc tấn công. Hôm đó, các quan bộ Hình chịu trách nhiệm áp giải tử vong vô số, còn Tô Văn Mậu bị chặt đứt một cánh tay, cuối cùng sống chết không rõ, hạ tung tích bặt vô âm tín.
o O o
"Sơn tặc Dĩnh Châu năm đó, thực ra chính là Quan Vũ Mị... Năm ấy ta xuôi thuyền xuống Giang Nam, nhóm đầu tiên ta tiếp xúc chính là cô ấy rồi qua mối quan hệ của cô ấy, ta mới tìm được Minh thất thiếu gia, tức là Hạ Tê Phi."
Ngày 28 tháng 12 năm Khánh Lịch thứ mười, tin tức từ Giang Nam cuối cùng cũng đến được Phạm phủ qua con đường của Bão Nguyệt lâu. Phạm Nhàn nhìn tờ tin tức trong tay, im lặng một lúc rồi nói: "Giang Nam thủy trại âmthầm được khuất phục, trọng tâm của Hàng Châu vẫn luôn ở Dĩnh Châu, cảnh tượng thê lương sau khi sông lớn vỡ đê năm đó đã không còn, nay Tri phủ Dĩnh Châu là lương quan do ta tự tay lựa chọn, làm sao lại có thể xuất hiện nhiều sơn tặc đến vậy."
Phạm Nhàn mỉm cười, nụ cười có phần buồn bã, quay đầu nhìn Lâm Uyển Nhi rồi nói: "Hai vợ chồng chúng ta vất vả bao năm, cuối cùng vẫn không bằng bệ hạ không nói lý chém giết lung tung một trận."
Năm đó khi Phạm Nhàn đi ngang qua Dĩnh Châu vào Giang Nam, phát hiện nơi đây đời sống khốn khó. Sau này Nội Khố một lần nữa hưng thịnh, quốc khố dồi dào, Lâm Uyển Nhi lập tức đứng đầu Hàng Châu hội bắt đầu chi viện ngân lượng tới các châu huyện nghèo khổ dọc hai bờ Đại Giang. Lúc đó có uy danh của Phạm Nhàn và Thần quận chúa che chở, lại có Giám Sát viện ngầm kiểm tra, chẳng có quan lại nào dám tham ô. Nay đời sống dân chúng Giang Nam đã tốt hơn thời đó nhiều.
"Kiếm Lư phái tổng cộng sáu người xuống Giang Nam, trong Nội Khố ta để lại ba người, bởi vì đó là nơi then chốt, còn ba người chủ yếu phụ trách an toàn của Hạ Tê Phi và Tô Văn Mậu, ta không muốn những người theo ta đều bỏ mạng." Phạm Nhàn mặt không cảm xúc nói: "Vậy mà vẫn xảy ra vấn đề lớn như thế, hy vọng Văn Mậu có thể sống sót."
Lâm Uyển Nhi đứng bên cạnh lẳng lặng nhìn y, biết trong lòng y đang chịu nhiều áp lực và đau khổ. Phạm Nhàn cúi đầu suy nghĩ một lát rồi từ từ ngẩng đầu lên, đôi mắt như bắt đầu bừng cháy một ngọn lửa. Ngọn lửa này giống hệt ngọn lửa trong hồ nước cháy ba ngày ba đêm, tựa như có vô số oan hồn vật vã than khóc trong ngọn lửa ấy.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑