๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Phạm Nhàn đến quá tự nhiên, quá hợp lý, khiến tất cả cấm quân và thị vệ quen thuộc với việc vị đại nhân trẻ tuổi này ra vào hoàng cung không hề ngăn cản, trong lúc bất ngờ không kịp phản ứng đã để y xuyên qua tầng tầng canh gác, trực tiếp đến phòng lớn của Môn Hạ Trung Thư.
Trong phòng lớn có hai bàn sưởi ấm, bên trên rải lộn xộn vài lớp đồ vật, tấu chương từ các nơi chất đầy, nghiên mực và giấy viết chất thành đống trên bàn. Đây là trụ sở trung ương triều đình Đại Khánh nhưng điều kiện làm việc có vẻ không tốt cho lắm. Một số Đại học sĩ theo hầu và các thư lại đang bận rộn, cho đến khi Phạm Nhàn đặt cây dù đen nhỏ giọt nước tuyết xuống.
Trong phòng lớn Môn Hạ Trung Thư chìm trong im lặng, tất cả mọi người đều sững sờ nhìn Phạm Nhàn, không biết sao hôm nay vị đại nhân bị bệ hạ trừng phạt nghiêm khắc lại đột nhiên xuất hiện ở đây.
Trong lúc Phạm Nhàn đi dạo trên đường phố kinh đô, các quán rượu và các nha môn trong kinh đô đã xảy ra biến động, nhưng thời điểm tấn công lần này rất chính xác. Vào lúc Phạm Nhàn bước vào phòng lớn Môn Hạ Trung Thư, ngọn lửa báo thù tứ phía kinh đô mới bắt đầu bùng cháy, tin tức cũng chưa truyền đến trong cung.
Đối với sự xuất hiện đột ngột của Phạm Nhàn, người phản ứng đầu tiên là Phan Linh Đại học sĩ đang ngồi gần cửa ra vào, hưởng ánh sáng bầu trời từ bên ngoài. Vị Đại học sĩ già nua này mở đôi mắt vẩn đục nhìn Phạm Nhàn, ho nhẹ nói: "Sao ngài lại đến đây?"
Từ nhỏ Phạm Nhàn đã học chữ của Phan Đại học sĩ, cũng nhờ báo chí của Phan Đại học sĩ mà kiếm được đồng bạc đầu tiên trong đời. Mặc dù ở kinh đô hai người chưa giao lưu nhiều, nhưng Phạm Nhàn vẫn luôn tôn trọng lão nhân gia, bèn mỉm cười đáp: "Hoàng đế bệ hạ triệu ta vào cung chiều nay, vừa đi đến cổng hoàng thành thì đột nhiên tuyết rơi. Chỉ biết đứng ngẩn ngơ dưới trời tuyết cũng vô nghĩa, nên mới đến đây thăm các vị."
Nghe vậy, mọi người trong phòng mới nhớ ra, quả thật Hoàng đế bệ hạ có chiếu chỉ triệu Phạm Nhàn vào cung chiều nay. Họ lập tức yên tâm, từng người ôn hòa tiến lên chào. Môn Hạ Trung Thư khác với các nha môn dưới quyền, rất coi trọng thái độ khiêm nhường, uy nghiêm chứ không tức giận, nhất là họ là những quan viên gần gũi Hoàng đế bệ hạ nhất. Tất nhiên ai cũng hiểu rõ vị trí thực sự của Phạm Nhàn trong triều đình, không ai dám xem thường.
Hạ Tông Vĩ đứng dậy sau cùng, bước tới. Thái độ của hắn ta mang theo chút vẻ tự tin. Vừa xuất hiện, cả phòng lớn Môn Hạ Trung Thư lập tức im lặng, ngay cả Phan Linh Đại học sĩ cũng ho khan hai tiếng, cong người lui ra.
Ai cũng biết rằng hiện giờ Hạ Đại học sĩ đang thực hiện chỉ dụ của Hoàng đế bệ hạ, dốc hết sức đàn áp những thế lực còn sót lại của Tiểu Phạm đại nhân. Mọi người càng hiểu rõ trong những năm qua, Tiểu Phạm đại nhân và Hạ Đại học sĩ chưa bao giờ hòa hợp với nhau, chưa một lần. Nay tình hình đã thay đổi, Hạ Đại học sĩ quyền thế lớn đến mức vượt qua cả Hồ Đại học sĩ tại Môn Hạ Trung Thư. Đối mặt với Phạm Nhàn đang lâm vào thế khó, hắn ta sẽ nói gì, làm gì đây?
"Lâu rồi không gặp." Hạ Tông Vĩ ôn hòa nhìn Phạm Nhàn nói: "Chưa đến giờ, ngồi nghỉ chân uống chén trà ấm áp trước đi, kẻo lúc sau đứng hầu trong Ngự Thư phòng lại mỏi chân."
Lời nói rất ôn hòa, chân thành, nhẹ nhàng khiến người ta cảm động. Ai cũng có thể nghe ra thái độ quan tâm sâu sắc thể hiện qua lời nói ấy. Vẻ bề ngoài của Hạ Tông Vĩ khiến người ta cảm thấy dường như giữa hai quyền thần trẻ tuổi nổi tiếng nhất triều đình chưa từng có vấn đề gì.
Nhưng những người thông minh chắc chắn đã nghe ra ý nghĩa khác. Đây là thái độ khoan dung của người chiến thắng dành cho kẻ thất bại, là thứ quan tâm từ trên cao xuống thấp.
Khóe miệng Phạm Nhàn giật nhẹ, như cười mà như không rồi chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn vị Đại học sĩ da ngăm đen trước mặt, dừng một lúc rồi bình tĩnh nói: "Hôm nay ta đến đây chính là muốn tìm ngươi nói vài lời. Đúng vậy, ta chưa đến giờ... còn ngươi đã đến giờ rồi."
Không ai hiểu rõ những lời này, ngay cả Hạ Tông Vĩ cũng không nghe ra ý nghĩa u ám trong đó. Hắn ta chợt giật mình, nhíu mày nhìn Phạm Nhàn, định nói gì đó thì bỗng nghe thấy tiếng ồn ào từ bên ngoài phòng lớn Môn Hạ Trung Thư vọng vào. Trong tiếng hỗn loạn còn lẫn vài tiếng kinh hô không kìm nén nổi.
"Lộn xộn như vậy, còn ra thể thống gì nữa!" Sắc mặt Hạ Tông Vĩ hơi trầm xuống nhìn quan viên đang xông vào cửa, hơi tức giận nói.
"Đại nhân! Phó khanh Đại Lý tự Trình Dục và Tả đô Ngự sử mới bổ nhiệm Quách Tranh bị giết ngay trên đường!" Quan viên kia hoảng sợ thuật lại tin tức vừa truyền đến.