๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Không ai dám ngăn Hồ Đại học sĩ, trong tình thế căng thẳng không ai lo tới chuyện ông tiến vào. Chỉ có vài quan Trung thư lo lắng ông bị Phạm Nhàn đã nổi điên làm hại, hoảng hốt kêu lên.
Nhưng Hồ Đại học sĩ không để ý, một tay ôm chặt Phạm Nhàn từ phía sau, kéo y lùi lại, hoảng loạn hét lên: "Ngươi điên rồi!"
Trong mắt mọi người, rõ ràng Tiểu Phạm đại nhân thiên tài thi ca đã điên rồi, nếu không sao dám coi thường uy nghiêm triều đình, gây ra tội ác khủng khiếp như thế? Những gì xảy ra hôm nay ở kinh đô, nếu không phải mưu phản thì còn gọi là gì?
Hồ Đại học sĩ cũng biết, chỉ riêng việc sát hại các quan trong kinh đã đủ khiến Hoàng đế bệ hạ phẫn nộ, đẩy Phạm Nhàn xuống địa ngục muôn kiếp, nhưng ông vẫn quyết giữ chặt Phạm Nhàn không cho hành động. Giết Đại học sĩ đương triều ngay trong Môn Hạ Trung Thư, như vấy máu lên trước điện!
Chưa từng có tình cảnh này xảy ra ở Khánh Quốc, hay trên toàn bộ thiên hạ!
Cảnh tượng lúc này vừa buồn cười vừa kỳ quái, nhưng không ai cười. Dưới chân thành, mọi người kinh hoàng nhìn tấm thân già yếu của Hồ Đại học sĩ đang quyết tâm giữ chặt lấy Phạm Nhàn. Nhưng ông làm sao giữ nổi, kéo nổi y?
Phạm Nhàn chợt cảm thấy trái tim lạnh lẽo của mình dấy lên hơi ấm. Y mỉm cười, cúi đầu nói: "Thôi buông tay đi, đã muộn rồi."
Hồ Đại học sĩ phía sau giật mình, run rẩy buông tay, ngạc nhiên nhìn Phạm Nhàn.
Đúng lúc ấy, Hạ Tông Vĩ vốn đang kinh hãi ngồi sau đám người bỗng ú ớ nôn ra một bãi máu đen!
Máu tươi văng vào quan phục của nhiều người, đen sì sì rất khó coi. Trong phòng kinh hô, mấy người vội chạy lại đỡ Hạ Tông Vĩ, ra sức gọi ngự y...
Con ngươi Hạ Tông Vĩ giãn ra, thính lực cũng mất dần, không nghe rõ đồng liêu kêu gì. Chỉ cảm nhận rõ ràng đau đớn trong bụng, những lưỡi dao vô hình đã cắt nát ruột gan đầy máu nóng của mình.
Quá đau đớn, như ruột gan bị xé toạc. Hạ Tông Vĩ biết mình không qua khỏi. Không biết Phạm Nhàn đã đầu độc mình từ lúc nào, cũng không để ý đến vết kim tiêm trên ngón tay. Hắn chỉ cảm thấy bất bình, mình cũng có lòng nhiệt thành với triều đình, nguyện xả thân lập công, sao cuối cùng lại phun ra máu đen?
Ánh mắt lờ mờ của hắn nhìn Phạm Nhàn, trong lòng giận dữ và không cam tâm. Làm quan, hầu hạ Hoàng đế bệ hạ, phục vụ triều đình, đâu có tội gì? Dù có giết vài người, phản bội vài người thì quan lại đời nào chẳng vậy? Hay là Phạm Nhàn chưa từng khiến người vô tội chết đi vì mình? Chỉ vì ngươi sinh ra là chủ nhân, còn bọn ta sinh ra làm nô tài...
Hạ Tông Vĩ muốn giận dữ chất vấn Phạm Nhàn, vì lý do gì mà giết mình? Ngươi chỉ là tên công tử bột chẳng biết cái gì, làm việc theo yêu ghét cá nhân! Nhưng trong miệng hắn chỉ trào ra máu đen, cản trở lời nói và hơi thở.
Ngự y chưa kịp đến đến, Đại học sĩ kiêm chấp bút Ngự sử Đại phu, nhân vật số một trong triều đình Khánh Quốc ba năm qua - Hạ Tông Vĩ đã đau đớn đứt ruột, nôn ra máu đen rồi tắt thở ngay trong phòng lớn của Môn Hạ Trung Thư, dưới chân hoàng thành.
Trong suốt quá trình, Phạm Nhàn vẫn lạnh lùng, thản nhiên thậm chí là vô tình nhìn Hạ Tông Vĩ nôn ra máu, vật vã đau đớn rồi hấp hối tắt thở. Khuôn mặt y vẫn bình thản, không chút xao động. Y không biết những oán hận, bất bình của Hạ Tông Vĩ trước lúc lâm chung, mà cũng chẳng cần biết. Những quan lại đã chết hôm nay, kể cả Hạ Tông Vĩ, chỉ là bước chuẩn bị cần thiết mà thôi.
Cái chết của Hạ Tông Vĩ không liên quan gì đến vui buồn của Phạm Nhàn, mà vì những người y phải bảo vệ, vì những người đã chết ở Giang Nam, Tây Lương, và trong kinh đô; những người mà Hoàng đế bệ hạ dựng lên để đối phó với phe Phạm, phải chết.
Đây chỉ là một bước trong kế hoạch tính toán lạnh lùng của Phạm Nhàn. Y chỉ cần xác nhận cái chết của Hạ Tông Vĩ, chứ trong lòng không mảy may xúc động. Việc cảm khái lưu lại tới trước khi mình chết vẫn còn kịp.
Hồ Đại học sĩ chết lặng nhìn thi thể Hạ Tông Vĩ rồi nặng nề quay lại, ánh mắt phẫn nộ, thất vọng và bàng hoàng nhìn khuôn mặt băng giá của Phạm Nhàn. Một giọng nói lạnh lẽo vang lên từ lồng ngực ông:
“Bắt tên hung đồ này lại!”
Ông đứng bên cạnh Phạm Nhàn, phẫn nộ và thất vọng, ra lệnh bắt giữ thậm chí là xử tử Phạm Nhàn, nhưng chẳng hề để ý rằng chỉ cần vung tay thôi, Phạm Nhàn có thể khiến ông cũng chết như Hạ Tông Vĩ.
Dĩ nhiên Phạm Nhàn sẽ không giết ông. Y nhìn Hồ Đại học sĩ, mỉm cười đầy áy náy.
Ngay trước khi đám cấm quân ập tới, cuối cùng thủ lĩnh thái giám cung đình, Diêu thái giám cũng chạy đến Môn Hạ Trung Thư, giọng nói the thé, vận chân khí hô to: “Bệ hạ có chỉ, áp giải tên phản nghịch Phạm Nhàn vào cung!”