๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Cuối cùng ý chỉ cũng đến, chắc chắn là ý chỉ đoạt mạng, nhưng rốt cuộc vẫn cho Phạm Nhàn vào cung. Mọi chuyện liên quan đến con tư sinh của Hoàng đế bệ hạ với ngài đều không thể để đám quan lại trong triều đình chứng kiến.
Trong phòng lớn hoàn toàn tĩnh lặng, vô số ánh nhìn hướng về phía thân mình Phạm Nhàn. Phạm Nhàn trầm mặc một lúc, nhìn Diêu thái giám hỏi: "Có cần trói không?"
Diêu thái giám im lặng, không nói năng gì. Phạm Nhàn không nhịn được thở dài một tiếng, trói thì tất nhiên là không ai trói nổi mình, chỉ có điều ý chỉ của Hoàng đế bệ hạ có thể rất dễ dàng biến người thân bằng hữu của mình ở nhân gian thành những sợi dây thừng mà mình mãi mãikhông thể thoát ra.
"Cái ô của ta để ở cửa, đừng để ai lấy trộm."
Phạm Nhàn nói xong bèn theo Diêu thái giám vào thâm cung. Phía sau y, các quan viên vẫn vây quanh thi thể Hạ Tông Vĩ, bi ai cùng cực.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Tuyết mùa đông rơi xuống phiến đá xanh dưới đất rồi nhanh chóng tan ra, rất khó tích tụ lại, những bông tuyết rơi trên ngói lưu ly vàng rực dưới ánh nắng ban mai bị gió lạnh đông cứng lại, trông giống như vô số đám mây tan vỡ nằm yên dưới ánh dương quang vằng vặc.
Phạm Nhàn rời mắt khỏi cảnh tuyết đẹp mê hồn, chắp tay sau lưng, theo sát phía sau Diêu thái giám, im lặng bước qua hành lang uốn khúc về phía sâu trong cung điện. Y đi giữa những tường thành màu máu, bước về phía trung tâm hoàng cung. Phía sau y, mười mấy thị vệ cẩn thận bước theo từng bước một. Lúc này Phạm Nhàn vẫn chưa bị trói, nhưng trong ý chỉ đã quy tội phản nghịch, đám thị vệ lo sợ nếu Tiểu Phạm đại nhân đột ngột gây hỗn loạn trong cấm cung, bọn họ sẽ không có thể ngăn cản nổi.
Nhưng rõ ràng, hôm nay kinh đô đã mất nhiều quan lại, hơn nữa Phạm Nhàn đã có hành động khiến toàn thiên hạ kinh hãi, giết chết Đại học sĩ Môn Hạ Trung Thư ngay dưới chân hoàng thành kinh đô. Nhưng dường như y không có ý định gây hỗn loạn trong hoàng cung. Có lẽ y biết trong cung điện tĩnh mịch này ẩn chứa vô số cao thủ, có lẽ y biết vị Hoàng đế kia chính là ngọn núi cao, trước khi ngọn núi sụp đổ, dù có gây chuyện thế nào cũng vô nghĩa.
Mái cong của Thái Cực điện theo bước chân mọi người di chuyển dọc theo tường thành, đi qua một cánh cửa nhỏ, vượt qua một nhánh đào phủ tuyết, đoàn người im lặng đến trước Ngự Thư phòng.
Phạm Nhàn im lặng đứng chờ ngoài phòng, Diêu thái giám nhìn y, vẻ mặt phức tạp, tiến lên thì thầm vài câu với Hồng Trúc đang gác cửa Ngự Thư phòng, sắc mặt hơi thay đổi, quay lại nói khẽ với Phạm Nhàn: "Hoàng đế bệ hạ đang chờ ngài trong tiểu lâu."
"Tiểu lâu?" Phạm Nhàn bất giác dừng bước, ánh mắt không hề liếc nhìn Hồng Trúc, càng không dám mạo hiểm đưa ánh mắt dò hỏi trước mặt mọi người, mà chỉ miễn cưỡng nở nụ cười, đáp: "Vậy thì đi thôi."
Diêu thái giám vẫy tay, ngăn chặn mười mấy thị vệ cung đình ở ngoài cổng vòm đá rồi một mình dẫn Phạm Nhàn vào hậu cung. Sau lưng hai người, đám thị vệ không che giấu được vẻ mặt căng thẳng, hoài nghi, trong khi Hồng Trúc vẫn đứng yên lặng trước cửa Ngự Thư phòng, nhìn theo bóng lưng Tiểu Phạm đại nhân bước sâu vào cung, trong mắt bỗng trào dâng nỗi bi thương khó nén, vội cúi đầu xuống, sợ người khác nhận ra điểm bất thường, nhưng cái cúi đầu ấy lại như đang tiễn đưa Phạm Nhàn.
o O o
Nội cung sau tuyết rơi vắng lặng khác thường, chỉ thoảng qua tiếng cười vọng ra từ các nơi trong thâm cung. Nhờ thính lực tốt, Phạm Nhàn nghe được cả âm thanh mạt chược rơi xuống đất từ nơi nào đó. Y bật cười, nghĩ bụng chắc chuyện ngoài kinh đô hôm nay chưa lọt vào tai trong cung, mọi người vẫn vui vẻ thoải mái. Nhưng trước giờ trong cung ít khi náo nhiệt đến thế, có lẽ những thiếu nữ tuyển vào cung vài tháng trước nay đã trở thành phi tần, đang ở độ xuân thì, xua tan nỗi tịch mịch nơi đây.
Phạm Nhàn thích thế, để cung điện khỏi quá lạnh lẽo u ám.
Với y, hoàng cung quen thuộc như chính ngôi nhà của mình. Hoàng đế bệ hạ đang đợi ở tiểu lâu, tất nhiên y biết đường đi, vẫn điềm nhiên chắp tay sau lưng như một nho sinh, tiến về hướng tây bắc của hoàng cung. Ngược lại Diêu thái giám đi phía sau y.
Đến nước này rồi, có gấp cũng vô ích thôi, chắc Hoàng đế bệ hạ cũng không nóng ruột. Vừa hay trong cung rộng lớn, không khí lạnh giá, cây cối trên hòn giả sơn cạnh hồ nước có tuyết phủ trắng xóa, đẹp hơn nhiều so với cảnh đông trong cung, cho nên Phạm Nhàn cố ý ngắm nhìn kỹ hơn. Nhưng y vẫn bước đều, từng bước một ổn định, khiến Diêu thái giám phía sau cảm nhận được điều gì đó khác lạ.
Lão hiểu Tiểu Phạm đại nhân đang điều tức, cảm nhận và hòa nhịp với môi trường xung quanh để đưa tâm thái vào trạng thái tinh tế sâu sắc nào đó.
Diêu thái giám cúi đầu thấp hơn, hiểu rõ Tiểu Phạm đại nhân bước từng bước chậm rãi, điều tức như vậy là vì mục đích gì.