๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Ánh mắt y lại nhìn xuống bụng Mai Phi, không nhịn được cười khổ lắc đầu, nghĩ bụng trong thời gian ngắn mà đã thấy rõ thế kia, xem ra trong phương diện nào Hoàng đế lão tử cũng rất cường hãn, không biết trong bụng là đệ đệ hay muội muội của mình.
"Hi vọng ngươi sinh cho ta một muội muội, ta chưa có muội muội." Phạm Nhàn chân thành chúc phúc Mai Phi một câu rồi vòng qua mọi người dưới đình, bước lên thuyền gỗ bên hồ, đi về phía tây bắc cung điện.
Mai Phi cố gắng không bật khóc, phẫn nộ và bất lực dâng trào. Cô vô thức quay đầu nhìn bóng lưng Phạm Nhàn, không kìm được rùng mình. Chỉ là cô gái mười lăm mười sáu tuổi, nghe ra địa vị của đối phương, cảm thấy có phần sợ hãi. Từ khi mang thai hậu duệ Hoàng đế, cô vừa tự hào vừa lo sợ, vì biết đứa trẻ trong bụng có ý nghĩa thế nào đối với vị ở Sấu Phương cung, đối với vị “ngoại thần” kia.
Cô không nghĩ câu cuối cùng của Phạm Nhàn là chúc phúc, chỉ nghe như một lời cảnh cáo, lại không biết Phạm Nhàn thật lòng mong cô sinh công chúa. Nếu sinh hoàng tử, sợ là cả đời bị đè nén, không bao giờ ngóc đầu lên nổi.
Mai Phi nhìn theo bóng dáng khuất dần trong tuyết rơi, ánh mắt đầu tiên là sợ hãi rồi dần chuyển thành không cam lòng, cuối cùng là oán hận.
o O o
Khánh Đế không ở trong tiểu lâu, ngài đứng trước một khu cung điện hoang phế ở góc tây bắc hoàng cung, chăm chú nhìn tòa tiểu lâu kia. Nơi đây cung điện đã thưa thớt, vườn đông vắng vẻ, còn có non bộ giả sơn đã lâu không tu sửa nên rất đổ nát, còn lạnh lẽo hơn so với lãnh cung ở bên kia.
Trong khung cảnh hoang tàn ấy, Diêu công công lặng lẽ lui ra. Phạm Nhàn một mình nhìn bóng dáng vàng nhạt giữa tiểu lâu và cỏ dại, lẳng lặng bước tới, đi đến phía sau một khoảng, giống như năm xưa trên bãi biển Đạm Châu, im lặng bên cạnh ngài nhìn về tiểu lâu.
Hai phụ tử quân thần không im lặng bao lâu, Hoàng đế chắp tay sau lưng, lẳng lặng quan sát tiểu lâu, môi mỏng khẽ mở, lạnh nhạt hỏi: "Trước đó có gặp Mai Phi chứ?"
"Có." Phạm Nhàn cũng chắp hai tay sau lưng, nghe bệ hạ hỏi bèn trầm ổn đáp lời.
"Ngươi nghĩ trong bụng cô ấy là nam hay nữ?" Hoàng đế hỏi tiếp. Không khí lúc này rất kỳ lạ, hai phụ tử đã lạnh nhạt đối đầu nhiều tháng, vì cuộc chiến lạnh giá đã có không biết bao nhiêu người chết, nhưng hôm nay gặp lại, không có vẻ tức giận và trách móc như người ngoài tưởng tượng, chỉ đơn giản là trò chuyện.
"Hẳn là một vị công chúa."
"Ồ? Ta tưởng ngươi học thông thiên hạ, không ngờ còn biết cả những chuyện tầm phào này." Khóe môi Hoàng đế hơi nhếch lên, châm chọc nói.
"Học thông thiên hạ thì chưa chắc, nhưng vẫn có chút hiểu biết y thuật. Quan trọng là, thai nhi trong bụng Mai Phi chỉ có thể là công chúa." Phạm Nhàn cung kính đáp.
"Ừm..." Lông mày Hoàng đế dần nhíu lại, lạnh lùng nói: "Trong mắt ngươi, trẫm không thể nuôi dạy thành công một đứa con nào tài giỏi hơn lão tam à?"
"Không thể." Phạm Nhàn quả quyết đáp: "Bởi vì Mai Phi không bằng Nghi Quý phi."
Hoàng đế im lặng một lát rồi nói: "Lời này cũng có lý, nhưng huyết mạch hoàng tộc đã mỏng, có thêm một vị hoàng tử là tốt."
"Nếu bệ hạ sủng ái, sau này Đại Khánh có thể sinh thêm nhiều hoàng tử, tất nhiên là tốt." Phạm Nhàn không nói rõ ai là người được sủng ái, mà cúi mắt xuống, nói thẳng: "Nếu không, thêm một người như Thừa Càn, Thừa Trạch thì cũng chẳng có ý nghĩa gì."
Vừa dứt lời, sắc mặt Hoàng đế lập tức trầm xuống. Phạm Nhàn nhắc tới Thái tử và Nhị hoàng tử, dù cái chết của hai người đều do một tay ngài sắp đặt, nhưng không thể phủ nhận rằng trước kia Hoàng đế đã theo một con đường hoàn toàn sai lầm, quá máu lạnh trong việc dạy dỗ con cái. Về điểm này, tới lúc già trong lòng Hoàng đế đã có chút cảm xúc, nếu nói không hề xót xa thì rõ ràng là giả dối.
Phạm Nhàn đứng phía sau bóng dáng tiêu điều của Hoàng đế, bình tĩnh chú ý mọi thay đổi nhỏ của đối phương, phát hiện nỗi đau kín đáo trong lòng ngài, chính mình cũng không khỏi thở dài. Trên đời này chẳng ai là thần, cho dù mạnh mẽ đến đâu, sau khi xuống khỏi ghế rồng vẫn dần dần trở thành một ông lão bình thường.
Những năm qua, Phạm Nhàn chứng kiến từng thay đổi của Khánh Đế. Chính vì hiểu điều đó, hôm nay y mới dám vào cung nói những lời này.
Những lời ấy như dao cắt vào tim Hoàng đế, nhưng rồi bệ hạ vẫn không phải là Hạ Tông Vĩ. Chỉ sau giây lát, khuôn mặt ngài trở lại vẻ oai nghiêm muôn đời như vách đá cheo leo ở Đại Đông sơn, ngoài trơn như ngọc, trong sắc bén cay nghiệt, khinh thường bão tố.
"Hạ Tông Vĩ chết rồi?" Hoàng đế chậm rãi hỏi.
"Vâng thưa, bệ hạ."
"Ngươi khổ sở suy nghĩ bảy ngày đêm trong phủ, trẫm cứ tưởng ngươi sẽ nghĩ ra cách gì lay động lòng trẫm, không ngờ cuối cùng vẫn là càn quấy thế này." Hoàng đế lắc đầu mỉa mai: "Thật khiến trẫm thất vọng."