๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Phạm Nhàn nở nụ cười xấu hổ, đáp: "Bệ hạ như Đông Sơn, ngàn năm gió bụi cũng không ngại, cuối cùng ta chỉ là kẻ phàm phu tục tử, dù suy nghĩ thế nào cũng không thể nghĩ ra thủ đoạn từ không hóa có được. Trí tưởng tượng con người có hạn, điều không tồn tại trên đời, dù cố gắng nghĩ cũng vô ích."
Những lời này nói rất thành khẩn, đúng là lời từ tận đáy lòng Phạm Nhàn. Đối mặt với bậc hùng tài đại lược, bản thân lại hùng mạnh vô địch như bệ hạ, muốn tìm cách đánh bại quả thực khó như lên trời. Đúng là điều không tồn tại trên cõi đời này...
"Suốt thời gian dài suy nghĩ mà không nghĩ ra biện pháp, nên cuối cùng ta hiểu ra, có lẽ từ nhỏ đã quen với việc suy tính chu đáo mọi việc trong Giám Sát viện, chỉ hành động khi đã chắc chắn thành công."
Phạm Nhàn đột ngột ngước mặt lên, trên gương mặt thanh tú là ánh sáng khiến lòng người phấn khởi, nói: "Nhưng lần này khác, ta không thể tìm ra cách chắc chắn... Nếu mãi không nghĩ ra cách tốt, tại sao không dùng phương pháp đơn giản nhất?"
Phương pháp đơn giản nhất, mấy chữ đơn giản nhưng ý nghĩa sâu xa. Phương pháp đơn giản nhất là gì? Đương nhiên là như thú vật, dùng răng cắn xé, dùng móng vuốt cào xé trong cuộc chiến sinh tử.
Lời nói Phạm Nhàn nói toát lên sự bứt phá sau thất bại, một thái độ liều lĩnh tàn nhẫn và bất cần đời chưa từng thể hiện.
Hoàng đế chợt trấn tĩnh lại, xoay người nhìn con trai, dường muốn tìm kiếm điều gì đó khác thường trên khuôn mặt quen thuộc. Giây lát sau, Hoàng đế cười to, trong tiếng cười lẫn chút tán thưởng.
Nhưng nụ cười nhanh chóng tắt ngúm, giọng nói của Hoàng đế cực kỳ lạnh lùng: "Giết chóc đại thần ngay trước mặt mọi người, coi luật pháp Khánh Quốc như không, đó là thô bạo, không phải thủ đoạn oai hùng."
"Bệ hạ là minh quân, Hạ Tông Vĩ là gian thần, nên hắn phải chết." Phạm Nhàn bỗng cười, bình tĩnh nói điều cả hai đều không tin: "Hôm nay chết là quan viên của phe Hạ, nhưng tin tức lan truyền ra ngoài chắc chắn sẽ chấn động thiên hạ. Cho dù bề ngoài tỏ ra nhân nghĩa, thực chất Hạ Tông Vĩ là phường gian nịnh. Bệ hạ y minh thần vũ, đột nhiên phát giác bộ mặt thật của y, vì nghiệp lớn lao vạn năm của Đại Khánh, dùng thủ đoạn oai hùng trừ khử tên gian thần tàn ác, đâu phải là điều luật pháp Khánh Quốc có thể hạn chế?"
o O o
Kẻ điên cuồng thốt ra những lời điên cuồng, làm những chuyện điên cuồng. Ngày mùng 7 tháng giêng Khánh Lịch năm thứ mười một, Phạm Nhàn sai người âm thầm sát hại đại thần giữa đường phố, trước cửa thành lại giết chết Đại học sĩ Môn Hạ Trung Thư, thật sự là hành động điên cuồng chưa từng có trong trăm năm triều đại Khánh Quốc. Nhưng giờ đây, y lại thong thả nói rằng hành động theo ý chỉ của bệ hạ, thanh trừng bọn gian thần, tưởng những lý do này có thể biện minh cho hành động hôm nay của mình, thật sự điên cuồng đến cùng cực.
Tuy vậy, điều không ngờ là, khóe môi Hoàng đế chỉ nở nụ cười mỉa mai khó đoán, không hề tức giận, hỏi: "Trẫm đâu có ban chiếu chỉ cho ngươi?"
"Thần chỉ mong thể hiện tấm lòng trung thành của bề tôi." Phạm Nhàn bình tĩnh đáp.
Hôm nay nhân lúc vừa qua năm mới, các nơi trong kinh đô sơ hở, lợi dụng trong cung coi thường ảnh hưởng của mình đối với cựu thành viên của Giám Sát viện, nên mới y có thể tiến công dồn dập, thanh trừng sạch những trụ cột của phe Hạ trong triều.
Nguyên nhân chính có thể đạt được mục tiêu chiến lược này là vì Phạm Nhàn ra tay quá đột ngột, thậm chí quá bất ngờ, khiến không ai trong cung cũng như ngoài triều đình dự đoán trước được.
Tiếng sét đánh ngang tai khiến cả thiên hạ phải hoảng sợ che lỗ nhĩ đó chính là ý đồ của Phạm Nhàn. Y nhất định phải suy nghĩ đến con đường thoát thân nếu thất bại. Y muốn tiêu diệt sạch sẽ lũ quan viên chó săn nhìn chằm chằm vào mình không tha.
Giết sạch, về sau nếu thua thật, có lẽ những người trung thành với mình sẽ bớt khổ sở hơn.
Nhưng tiếng sét chỉ vang lên giây lát, triều đình sẽ nhanh chóng phản ứng. Khi guồng máy quốc gia hùng mạnh của Khánh Quốc hoạt động hết công suất, quân đội thiện chiến sẽ tràn vào kinh đô, lực lượng của Phạm hệ chỉ có nước bị tận diệt, nhất là trong kinh đô.
Lúc này, quân phòng vệ kinh đô đã phối hợp với mười ba Thành Môn ti tiến hành truy quét. Cấm quân canh gác cung điện sẽ không can thiệp, nhưng chỉ một mình bên kia đã đủ rồi. Lúc này các thuộc hạ trung thành với Phạm Nhàn lúc này đã bắt đầu lẩn trốn, nhưng với Phạm Nhàn điều đó vẫn chưa đủ. Để tìm cho những người trung thành một lối thoát rộng rãi nhất có thể dưới cơn thịnh nộ của luật pháp Khánh Quốc và Hoàng đế, đó mới là nguyên nhân khiến y nói những lời phi lý này với Hoàng đế bệ hạ.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑