๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Hoàng đế bệ hạ nghe lời nói dường như ôn hòa nhưng thực chất lạnh lùng nghiêm nghị, vẫn chẳng động lòng, phán: "Nhưng trẫm... cuối cùng vẫn còn hổ thẹn với Hạ Đại học sĩ."
"Người chết đã chết rồi." Phạm Nhàn thốt ra mấy chữ không nặng không nhẹ.
Không ngờ trên mặt Hoàng đế bỗng hiện lên vẻ buồn bã âm u, im lặng nhìn y, sau một lúc mới nói: "Nếu thật sự người chết đã chết rồi, sao hôm nay ngươi lại vào cung?"
o O o
Phạm Nhàn im lặng không đáp, quanh chủ đề này, từ lâu giữa Hoàng đế và y đã không cần bàn lại. Lần trước vào cung, khác biệt trong xưng hô giữa phụ hoàng và bệ hạ cũng đã vạch trần khác biệt ấy, còn thái đổ quả quyết của Phạm Nhàn lần này càng làm rõ ý định của y.
Có điều mưa gió trong kinh đô ngày hôm nay, Phạm Nhàn vẫn phải nói rõ, vì triều đình xử trí ra sao, dù chỉ là những thay đổi nhỏ trong cách nhìn nhận cũng sẽ mang tới đả kích hoàn toàn khác biệt cho những thuộc hạ của y. Một lời của Thiên tử nặng tựa bầu trời.
Tây Sơn thư phường và Đạm Bạc thư cục đã sẵn sàng phát hành khắp thiên hạ, nhưng Phạm Nhàn không hề muốn dùng danh tiếng để uy hiếp Hoàng đế, vì điều đó vốn bất khả thi. Y hiểu quá rõ tính cách vô tình chỉ vì lợi ích của Hoàng đế.
Hạ Tông Vĩ đã chết, cho dù lúc sống từng được Hoàng đế coi trọng và tán thưởng cỡ nào, nhưng giờ đây chỉ còn là một thi thể lạnh lẽo, một nô tài vô dụng. Đối với quan viên thần tử bình thường, Khánh Đế đều coi như nô tài, một sự thật lạnh buốt lòng người.
Làm sao để cái chết của Hạ Đại học sĩ không quá rung chuyển nền móng triều đình mới là trọng tâm Hoàng đế quan tâm. Phạm Nhàn muốn dùng chiến lược của mình để thuyết phục bệ hạ chấp nhận, còn tội giết đại thần thì không thể trốn tránh được. Hành động của y đã vượt qua giới hạn của một chế độ phong kiến, dù đứng ở lập trường Hoàng đế hay quan viên thân sĩ trong thiên hạ, Khánh Quốc không còn chỗ cho Phạm Nhàn dung thân.
Kỳ lạ hơn cả là, hoàng tộc luôn chú trọng đạo đức nhân nghĩa, dù coi dân chúng như giun dế nhưng vẫn phải che giấu tâm tư khắc nghiệt. Cho dù là thân tín, khi đề xuất cũng cẩn thận vén lá cờ đại nghĩa che đậy, chứ không trần trụi bỉ oiỏ như Phạm Nhàn hôm nay.
Phạm Nhàn vẫn làm và nói như thế, Hoàng đế bệ hạ vốn không cho là vô lễ mà vẫn tùy tiện lắng nghe. Trên đời chỉ có đôi cha con Thiên gia này mới có thể đối thoại máu me vô liêm sỉ như vậy.
Nếu lúc này bên cạnh có người nghe được, ngoài kinh hoàng về nội dung, chắc chắn họ sẽ chú ý tới một vấn đề nghiêm trọng khác.
Trong hoàng cung giữa mùa đông, từ đầu đến giờ Phạm Nhàn không lễ độ, không bái, không quỳ, không xưng thần mà chỉ xưng ta, lạnh nhạt đáp lời, nói thẳng tâm can, quả thật càn rỡ.
o O o
Hoàng đế khoan dung sự thái độ càn rỡ của y, vì trong mắt thoáng chút lạnh lẽo, chỉ hơi chán ghét vẫy tay. Người khác có thể không hiểu ý nghĩa trong mỗi cử chỉ của Hoàng đế, nhưng Phạm Nhàn thì khác. Y nhanh chóng đứng thẳng, sắc mặt lấy lại bình tĩnh, biết chắc chuyện hôm nay sẽ có chút thay đổi, tuy tội danh khác đi chút ít nhưng động thái trừng trị công khai và ngấm ngầm của triều đình hoàn toàn khác biệt.
Một cơn gió lạnh thổi qua, cuốn tuyết trên cỏ dại phía sau hai người rơi lên người, càng tăng thêm cảm giác rét buốt khắc nghiệt. Giá như Hạ Tông Vĩ biết mình trung thành với Hoàng đế đến chết nhưng chỉ cần một cuộc đối thoại đã khiến bản thân chết cũng không được sạch sẽ, chỉ e oán khí trong của hắn sẽ càng đậm hơn.
Nhưng đây là chế độ phong kiến, là gia đình trị quốc. Trong mắt đôi phụ tử vô liêm sỉ này, cho dù là danh tiếng của họ hay triều đình, đều quan trọng hơn so với Hạ Tông Vĩ đang lúc thăng tiến. Cách xử lý như vậy có khiến đại thần thất vọng hay không, đó là chuyện thao tác cụ thể trong cung sau này.
Tuyết vẫn rơi lạnh lẽo, Hoàng đế quay người lại, im lặng nhìn Phạm Nhàn cùng chiều cao với mình. Hằng ngày Phạm Nhàn luôn cúi đầu trước mặt Hoàng đế, nay y đứng thẳng, Hoàng đế mới thấy hai cha con đã ngang vai.
Một luồng khí thế lạnh lẽo khốc liệt tỏa ra từ nam nhân áo vàng, khóa chặt Phạm Nhàn xuống mặt đất tuyết đọng. Đó không phải cố ý toát ra mà chỉ tùy tâm trạng thay đổi, ảnh hưởng tới môi trường xung quanh.
Phạm Nhàn vẫn bình thản, chăm chú hít thở không khí trong tuyết. Hai cha con nói rất lâu, hiểu rõ thời khắc này sẽ đến, giờ việc Hạ Tông Vĩ xong, đương nhiên tới phiên hai người.
"Trẫm rất tò mò, ngươi vào cung một mình đối đầu với trẫm, rốt cuộc dựa vào đâu mà tùy ý như vậy?" Khuôn mặt Hoàng đế bình thản, hoàn toàn tự nhiên hơi ngửa lên, đầy vẻ mỉa mai khinh thường.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑