๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
"Thực ra không có gì che chở cả." Phạm Nhàn chậm rãi nhắm mắt lại, sau một lúc im lặng, y hít một hơi thật sâu, mở mắt ra, nhìn thẳng vị quân vương sâu không lường trước mặt, giọng điệu bình thản pha chút tê dại nói nhỏ: "Ta... chỉ muốn có một trận chiến công bằng với bệ hạ."
Một trận chiến công bằng! Hoàng đế giật mình rồi không kiềm nén được cười lên, tiếng cười hùng tráng và sâu xa, đầy vẻ phi lý. Trong hoàng cung mùa đông lạnh giá, tiếng cười vang vọng, không biết đã đánh thức bao sinh linh đang ngủ đông dưới lòng đất.
Đôi mắt Hoàng đế híp lại, khóe mắt lóe lên ý cười kì lạ, giọng khàn khàn: "Ngươi lấy đâu ra tư cách đòi hỏi công bằng với trẫm."
Đúng vậy, trước mặt Hoàng đế, Phạm Nhàn có tư cách gì đòi hỏi công bằng? Muội muội còn trong cung, thân nhân trong kinh đô, thuộc hạ tuy hôm nay tung hoành nhưng vẫn chỉ là lũ sâu kiến trong mắt Hoàng đế. Chính vì tự tin vào thực lực nên Hoàng đế không coi sóng gió hôm nay ra gì. Chỉ cần muốn, ngài có thể dễ dàng huy động binh lính, dùng quyền lực thiên hạ trong tay đè bẹp Phạm Nhàn, khiến y không thể nhúc nhích được.
Một trận chiến công bằng, bốn chữ ngông cuồng và can đảm... nhưng lại ấu trĩ biết bao. Hoàng cung chẳng phải giang hồ, ngươi muốn đánh, quân vương khinh thường không muốn đánh với ngươi, ngươi làm được gì?
Vẻ mặt Phạm Nhàn không hề thay đổi, bình tĩnh kiên định nhìn Hoàng đế, từng chữ nói: "Tư cách nằm ở thực lực, thực lực cầu chết, ta nghĩ bản thân vẫn có."
Nghe vậy, đôi mắt Hoàng đế híp lại, ánh mắt lướt qua vai Phạm Nhàn, nhìn về phía quần thể cung điện liên miên phía đông nam. Mảnh cung đình vốn náo nhiệt giờ im ắng, không có động tĩnh bất thường, nhưng trong lòng Hoàng đế rung động, biết nơi đó có vấn đề. Hôm nay Phạm Nhàn một mình vào cung mong đổ máu trút khoái ý ân cừu, đương nhiên đã sắp xếp đường lui, sắp đặt sẵn con bài tẩy để thể hiện thực lực.
Nếu thiên hạ là một ván cờ, bàn cờ giữa hai cha con là bảy châu quận, ba phương thế lực, vô số bá tánh và tài sản. Hành động của Phạm Nhàn hôm nay, ngoài dũng mãnh ra là đòi lại bàn cờ, biến nó thành mảnh đất hoàng cung, chỉ còn hai cha con đối đầu. Đó là thái độ tàn nhẫn và quyết đoán của y, với bản thân và với Hoàng đế.
Muốn Hoàng đế vứt bỏ bàn cờ thiên hạ, Phạm Nhàn phải có đủ lá bài để thuyết phục, thậm chí cả cái chết của Hạ Tông Vĩ. Nếu không đủ bằng chứng, không đủ lực sát thương, Phạm Nhàn sẽ không có tư cách nói những lời đó.
Quân bài đầu tiên Phạm Nhàn tung ra là một ngọn lửa, là ngọn lửa trong tiết trời đông giá rét. Ngọn lửa này hiện đang cháy rực trong một nơi âm u tĩnh mịch nào đó trong cung, nơi vốn cấm đốt lửa. Hơn mười cao thủ cung đình chưa bao giờ dính dáng tới việc thế tục, chỉ phụ trách việc canh chừng trong phòng ấy, đang ngơ ngác nhìn ngọn lửa dần to lên qua cửa sổ, biết mình đã xong đời.
Không bao lâu sau, đám cháy trong phòng đã bị dập tắt, nhưng sách vở hồ sơ bên trong cũng đã bị thiêu rụi, không còn chút dấu vết nào.
o O o
Ánh mắt Hoàng đế vẫn hướng về gian điện phía đông nam. Một lúc sau làn khói đen bốc lên rồi tan ra trong tuyết rơi mà biến mất hút, khiến đôi mắt ngài dần trở nên lạnh lẽo hơn, sắc bén hẳn lên.
"Nơi ghi chép quy trình công nghệ của Nội Khố, ngay cả trong cung cũng không mấy ai biết tới. Cho nên việc ngươi tìm ra và đốt cháy nó lại một cách dễ dàng như vậy thật sự khiến trẫm bất ngờ." Hoàng đế không nhìn Phạm Nhàn, chỉ lạnh lùng nói.
Phạm Nhàn đứng một bên, đáp: "Toàn bộ quy trình công nghệ của Nội Khố tổng cộng chỉ có hai bản, một ở Mân Bắc, một trong cung. Nếu ta có thể thiêu hủy bản trong cung, ta cũng có thể thiêu hủy bản Mân Bắc... Bất luận là Tô Văn Mậu còn sống hay đã chết, chắc hẳn bệ hạ đã hiểu rõ, ở Giang Nam, ở Nội Khố, ta có đủ thực lực để làm tất cả những việc này."
Dứt lời, Phạm Nhàn nhìn khuôn mặt vô cảm của Hoàng đế bệ hạ, trong lòng thở dài. Nội Khố là căn cơ của Khánh Quốc, thế nhưng khi hay tin căn cơ đó bị tổn thương, Hoàng đế vẫn bình tĩnh đến kỳ lạ, thái độ và cảnh giới ấy đã siêu phàm nhập thánh, làm sao kẻ phàm tục như y có thể chống cự nổi?
o O o
Áo vải bông ấm áp, ngồi trên giường ngủ uống rượu trong veo cay nồng. Mùa xuân, bánh xe nước ở vùng nước Giang Nam chậm rãi quay, những công trình thủy lợi vốn khiêm nhường vẫn âm thầm phát huy tác dụng. Mùa hạ, quạt lá lớn trong nhà giàu thổi làn gió, đoàn xe ngựa rời khỏi các xưởng, chuyên chở hàng hóa tới tay người cần dùng khắp thiên hạ.
Hệ thống thủy lợi cơ bản trải khắp đồng ruộng Khánh Quốc, đồ thủy tinh, đồ sứ trong mỗi nhà, không khí trong mỗi ngõ ngách, thực chất đều có liên quan tới Nội Khố.