๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Nội Khố không chỉ là tam đại xưởng ở Mân Bắc, mà thực tế trải rộng khắp Khánh Quốc, chẳng hạn như các ngành sản xuất ngoại vi như Tây Sơn thư phường... Sản phẩm của Nội Khố cũng không chỉ là những ngành công nghiệp lớn liên quan tới quốc gia dân sinh, mà còn bao gồm những vật phẩm liên quan tới đời sống thường nhật, những vật nhỏ bé đó khi được xuất khẩu ra nước ngoài, tung bay khắp nhân gian, tuy nhìn qua chẳng đáng kể, nhưng đã thành công tích lũy nên một tài sản khổng lồ tới mức đáng kinh ngạc cho Khánh Quốc.
Nội Khố đã giúp Khánh Quốc chế tạo vũ khí trang bị cần thiết cho đại quân, chiến thuyền cho tam đại thủy quân, và dùng những tài nguyên phong phú không ngừng này để hỗ trợ quân lương cho bốn phương bành trướng của Khánh Quốc. Điều quan trọng hơn, Khánh Đế cần những tài nguyên này để ổn định kế sinh nhai cho dân chúng, duy trì vận hành hiệu quả cho bộ máy triều đình.
Có lẽ ngàn vạn dân chúng Khánh Quốc đã quá quen với Nội Khố trong cuộc sống của họ, đến nỗi coi đó là chuyện đương nhiên, dần quên đi tầm quan trọng của Nội Khố, hoặc ít nhất là đánh giá thấp tầm quan trọng đó. Nhưng Khánh Đế thì không, bất kỳ quan lại nào có đầu óc trong Khánh Quốc cũng không, triều đình Bắc Tề thèm muốn Nội Khố càng không.
Nếu không, Khánh Quốc đâu có tập trung tinh nhuệ vào Mân Bắc, bố trí hệ thống canh phòng nghiêm ngặt xung quanh tam đại phường còn hơn cả kinh đô, tất cả đều nhằm ngăn ngừa bí mật công nghệ Nội Khố bị lộ ra bên ngoài.
Đám cháy trong cung đêm nay đã cảnh báo rất rõ ràng với Khánh Đế rằng, bí mật lớn nhất của Khánh Quốc với Phạm Nhàn không hề là bí mật, thậm chí chỉ là một lá bài y có thể tùy ý sử dụng. Một khi quy trình công nghệ Nội Khố bị phá hủy hoàn toàn, những thợ thủ công già cả chết đi, tam đại phường bị tàn phá, nền tảng của Khánh Quốc sẽ bị tổn thương trầm trọng.
Có điều, vẻ mặt lạnh lùng của Hoàng đế cho thấy ngài không lo lắng Nội Khố sẽ bị Phạm Nhàn phá hủy, bởi ngài biết Phạm Nhàn cũng rất coi trọng Nội Khố, không thể xé nát viên ngọc quý của thế gian này. Ngài tin rằng lúc này Phạm Nhàn sẽ ra tay ở Giang Nam, phá hủy bản gốc quy trình công nghệ của Nội Khố. Nhưng ngài cũng tin chắc Phạm Nhàn trước khi làm việc đó đã sao chép lại một bản.
Chỉ có những thứ còn giá trị, mới có thể trở thành lợi thế đàm phán.
Khánh Đế lạnh lùng rời ánh mắt khỏi nơi khói đen, nhìn Phạm Nhàn một cái, nói: "Đúng là điên cuồng, thân là người Khánh Quốc mà lại làm ra chuyện như vậy được."
Phạm Nhàn im lặng một lúc rồi nói: "Ta chỉ nghĩ rằng, đây là chuyện giữa ta và ngài, nếu tai họa lan tràn thiên hạ thì thật sự không phải ý muốn của ta."
Lời nói này đã rất rõ ràng. Hoàng đế cai quản thiên hạ, nếu không phải Phạm Nhàn nắm trong tay lá bài khiến ngài phải để tâm, ngài đâu có thu liễm hết thảy đế ý, chỉ giới hạn cuộc chiến này trong hoàng cung. Ngài có đủ thủ đoạn để trừng trị những kẻ đi theo Phạm Nhàn, nhưng Phạm Nhàn muốn buộc ngài không ra tay với những người ấy.
Điều này trông như một yêu cầu rất non nớt, trẻ con, giống như trò chơi gia đình vậy. Bệ hạ ơi, ta sắp nổi loạn rồi. nếu thất bại, bệ hạ đừng hành hạ thuộc hạ của ta... Nhưng trong cung điện phủ tuyết lúc này lặng ngắt như tờ, Phạm Nhàn đưa ra đề nghị và Hoàng đế vẫn bình thản, không ai coi đây là trò đùa, bởi trong tay Phạm Nhàn thực sự cầm lá bài rất lớn có thể tổn thương căn cơ của Khánh Quốc.
Hoàng đế bệ hạ không phải là người có thể bị uy hiếp, cho dù Phạm Nhàn cầm trong tay chính là bảy tấc của Nội Khố, ngài vẫn lạnh lùng nhìn Phạm Nhàn một cái, nói: "Tiếp tục đi."
Phạm Nhàn cực kỳ thành khẩn hành lễ một cái, nói: "Bệ hạ thiên tư hơn người, hiện giờ quốc khố Khánh Quốc đã phong phú, khí thế dân chúng đang lên, quân sĩ mặc giáp sắt dũng mãnh, tuy danh tướng đã có người hy sinh nhưng từ chuyện Diệp Hoàn có thể thấy trong quân ngũ vẫn còn rất nhiều nhân tài, cho dù Nội Khố bị phá hủy trong tay ta, trong thời gian ngắn cũng không thể sụp đổ hoàn toàn. Với tài năng của bệ hạ, dù Hoàng đế Bắc Tề và Thượng Sam Hổ kiên cường chống đỡ ra sao, quân ta kéo lên Bắc phương, dùng thế hổ lang xâm chiếm bốn phương, chắc chắn trong thời gian bệ hạ còn tại thế sẽ thực hiện được hoài bão thống nhất thiên hạ.”
“Không ai có thể ngăn cản quá trình này, dù ta cầm trong tay điểm yếu của Nội Khố cũng phải thừa nhận rằng điều đó không thể uy hiếp được bệ hạ, bệ hạ có thể hoàn toàn không để ý những thứ này." Phạm Nhàn cúi đầu, bình tĩnh nhấn mạnh từng chữ: "Có điều... tầm nhìn của bệ hạ sâu rộng, sao có thể chỉ trong nhất thời?"
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑