๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Y ngẩng đầu lên, bình tĩnh nhìn hai mắt Khánh Đế: "Bệ hạ muốn thống nhất thiên hạ, muốn xây dựng một đế quốc rộng lớn, chấm dứt chiến tranh kéo dài trên đại lục, tìm kiếm một tương lai bình an cho hàng triệu dân chúng, để lại danh hiệu vĩ đại trong sử sách... Vậy nên điều bệ hạ theo đuổi chính là thiên thu vạn đại của Khánh Quốc sau khi thống nhất thiên hạ.”
“Nếu bệ hạ còn sống, chiếm trọn Bắc Tề và Đông Di, dùng lực lượng thiết huyết đàn áp kháng cự, dùng trí tuệ tài năng thu phục lòng dân, chắc chắn có thể thống nhất thiên hạ. Nhưng nếu bệ hạ qua đời thì sao?”
Khóe môi Phạm Nhàn hơi vểnh lên, cười nói: “Thế gian không còn bệ hạ nào, triều đình Đại Khánh ban đầu thống nhất thiên hạ biết kiếm đâu được một người cai trị tài năng xuất chúng như vậy? Lãnh thổ Bắc Tề rộng lớn, nhân tài nổi lên liên tiếp, dân số đông đúc, kế thừa khí thế Đại Ngụy, tự xưng là chính thống, nếu không ai kiềm chế được, hàng ngàn vạn con dân nước khác khởi binh phản loạn, ai có thể ngăn cản? Chỉ dựa vào đại quân Khánh Quốc chúng ta đi giết người khắp nơi sao? Thiên hạ vừa thống nhất chắc chắn lại lâm vào chiến tranh, lúc đó liệu đại quân ta còn có thể bảo vệ được thống nhất hay không còn chưa biết, chỉ sợ cả thiên hạ phản loạn, kinh đô Đại Khánh của chúng ta cũng nguy hiểm rồi.
“Bệ hạ thông hiểu sử sách, tất nhiên biết rằng trị dân bằng sắt máu cuối cùng cũng không thể kéo dài, từng có Tần Thủy Hoàng giết sạch thiên hạ nhưng chỉ trị vì được hai đời là mất.”
“Ba năm qua, để thực hiện đại nghiệp của mình, tất nhiên bệ hạ cần dựa vào nguồn lực vô tận của Nội Khố để đảm bảo triều đình Nam Khánh nắm ưu thế tuyệt đối về quốc lực so với các vùng đất mới sáp nhập, uy hiếp người dân cũ của các vùng đất ấy. Dùng ưu thế quốc lực để đổi lấy thời gian, dùng giao lưu để đổi lấy sự đồng hóa, theo đó dần dần đồng hóa họ qua các triều đại, quên đi triều đại trước, lòng dân hướng về triều đình mới, lúc đó mới thực sự thống nhất.”
“Nhưng nếu Nội Khố bị phá hủy, ai có thể đảm bảo quốc lực, quân lực vĩnh viễn ưu việt của Đại Khánh ta? Nếu bệ hạ còn sống, tất cả những điều này về căn bản không thay đổi, nhưng nếu không còn Nội Khố, sau đó bệ hạ lìa đời, ai có thể duy trì trật tự đại lục?”
“Con người rồi cũng phải chết.” Phạm Nhàn lẳng lặng nhìn Hoàng đế bệ hạ một cái: “Kể cả người làm bệ hạ cũng không tránh khỏi quy luật sinh lão bệnh tử. Theo như kế hoạch của triều đình trong ba năm qua, bệ hạ cũng luôn suy nghĩ chuyện tương lai."
"Ngài là một người cực kỳ tự tin, cũng có tư cách để tự tin, ngài hoàn toàn không nghĩ Hoàng đế Bắc Tề và Thượng Sam Hổ có thể ngăn cản được quyết tâm quét sạch thiên hạ của ngài." Phạm Nhàn bình tĩnh nói: "Ngày hôm nay cho dù không có Nội Khố, ngài vẫn có thể hoàn thành đại nghiệp ngài nỗ lực bao năm qua."
"Điều ngài muốn không phải là sự rực rỡ nhất thời của một đời rồi Đại Khánh sụp đổ dưới cơn mưa gió kháng cự, bởi lẽ sử sách luôn do kẻ chiến thắng viết nên. Nếu sau khi thống nhất thiên hạ mà Đại Khánh không thể tồn tại ngàn đời, thì ngay cả một nhân vật vĩ đại như ngài cũng chỉ để lại cái danh là tàn bạo, thiếu tầm nhìn xa trong sử sách mà thôi."
Phạm Nhàn mỉm cười: "Điều ngài muốn là Đại Khánh... thiên thu vạn đại, vì thế ngài cần Nội Khố trong tay ta."
"Ngươi có thể hứa hẹn điều gì cho trẫm?" Hoàng đế bỗng nhiên cười phá lên, trong tiếng cười vô cùng hài lòng. Rõ ràng vị Hoàng đế thâm sâu khôn này rất vui mừng khi đứa con yêu quý nhất của mình, từng câu từng chữ bám sát cõi lòng khó mà thân cận của ngài, êm ái tiến gần đến hoài bão rộng lớn của ngài.
"Nếu ta chết, bản ghi chép kia sẽ được trả về triều đình, công tác phá hoại ở Mân Bắc cũng sẽ lập tức ngừng lại. Bệ hạ biết mà, ta luôn có một số thuộc hạ trung thành." Phạm Nhàn thành khẩn đáp lại, y không nói thua, bởi hôm nay một mình xông vào cung, biến hoàng thành này thành chiến trường, ai thua tức là chết, đâu còn con đường thứ hai?
Vừa nói, Phạm Nhàn xoay người đứng sát bên Hoàng đế, cùng ngài nhìn ra đám tuyết trắng trên bãi cỏ hoang phía trước, ánh mắt hướng về bên trái, nói: "Dưới đòn đánh của bệ hạ, vị Thiền Vu trên thảo nguyên đã không còn sức lực gây chuyện, nhưng dưới chân núi phía cực tây vẫn còn bảy ngàn kỵ binh du mục từ vùng băng tuyết di cư tới. Đội quân tràn đầy sinh lực này hết sức mạnh mẽ, nếu bệ hạ chấp thuận yêu cầu của ta, ta có thể đảm bảo đội kỵ binh này sẽ không bao giờ áp sát Tây Lương."
Ánh mắt Hoàng đế nhìn theo hướng của y hạ xuống vùng tuyết còn sót lại bên trái, lông mày cau lại nói: "Trong trận đại thắng ở Thanh Châu lần này, Thiền Vu Tốc Tất Đạt huy động toàn bộ lực lượng vương đình, nhưng chỉ mang theo hai, ba ngàn man kỵ binh. Theo báo cáo từ Cung Điển, sức chiến đấu của đám man kỵ binh này quả thực không tồi, nếu không phải ông trời bất công, gây ra thiên tai tuyết đổ kéo dài ba năm ở phương bắc, chúng cũng không phải chạy tới thảo nguyên Tây Hồ xa xôi. Như vậy có thể thấy, Thượng Sam Hổ giữ vững cửa ải Bắc Môn chống lại người Man suốt nhiều năm, quả thực đáng nể."