Khát Hạ

Chương 3

Một ván bạc, cho dù thắng hay thua, cũng phải làm cho đối phương tâm phục khẩu phục.

Đúng lúc tới gần giờ cơm, hai người chuẩn bị mang theo Nghiêm Nghiêm xuống dưới, thuận tiện giải quyết cơm tối.

Ông chủ Dụ ở cửa tiệm tiễn khách. Đưa mắt nhìn đối phương đi xa, ông hơi thất thần, không yên lòng, không để ý ba người phía trước đi tới.

"Ông chủ? Ông chủ?"

"À?" Ông chủ Dụ hoàn hồn, "À, là các cậu."

"Hiện tại chỗ ông còn cơm không?" Lão Xá cười hỏi.

"Có có, hiện tại trong tiệm không có ai, các cậu vào ngồi đi, nhìn xem muốn ăn gì." Ông chủ Dụ kéo màn cửa, cảm giác mát mẻ đánh úp lại, Lão Xá hỏi: "Điều hòa đã sửa xong rồi?"

"Đã sửa xong, hôm nay đấy." Ông chủ Dụ mời bọn họ ngồi vào góc đối diện điều hòa, nơi này vừa mát mẻ lại không bị gió thổi thẳng tới, ông đưa menu cho bọn họ, hỏi: "Hôm nay chuyển tới rồi sao?"

"Vừa bỏ hành lý xuống." Lão Xá đưa menu cho Nghiêm Nghiêm, muốn cậu chọn món, Nghiêm Nghiêm ngồi xuống lập tức chơi điện thoại, im lặng đẩy menu lại cho anh ta, Lão Xá không để ý, tiếp tục nói chuyện với ông chủ Dụ, "Vừa chuyển vào căn hộ đã khiến chúng tôi rất kinh ngạc."

"Hả?" Ông chủ Dụ giật mình, cho rằng xảy ra vấn đề gì, "Làm sao vậy?"

"Căn hộ kia quét dọn cũng quá sạch sẽ rồi, trong góc cũng không có tí bụi nào, đồ đạc còn đầy đủ, chỗ các chú là nơi bọn cháu thuê thoải mái nhất đấy." Lão Xá khoa trương nói.

Lão Xá tướng mạo cường tráng, trên mặt còn có vết sẹo, mặc dù cũng anh tuấn, nhưng nhìn có chút hung hãn, nhưng anh ta đối nhân xử thế lại khách sáo hiền lành. Ngược lại với Lâm đ*o Hành bên cạnh anh ta, ngoại hình cực xuất chúng, nhưng tạo khoảng cách với người khác, không dễ thân cận.

Ông chủ Dụ thà nói chuyện phiếm với Lão Xá còn hơn, ông cười nói: "Là vợ và cháu ngoại tôi quét dọn đấy, bọn họ rất sạch sẽ."

"Cháu ngoại chú là..." Lão Xá thoáng nhớ lại tên, "Giai Bảo? Cháu nghe chú gọi như vậy."

"Đúng đúng, con bé tên Phùng Giai Bảo."

"Ôi đúng rồi, hiện tại cô bé học lớp mười hay mười một?" Lão Xá rốt cục hỏi ra vấn đề.

"À? Không phải đâu..." Ông chủ nói.

Lâm đ*o Hành nghe vậy, cho Lão Xá một ánh mắt, xem đi!

Lại nghe ông chủ ngay sau đó nói: "Con bé học năm nhất đại học rồi!"

Lâm đ*o Hành: "..."

Lão Xá: "..."

Lâm đ*o Hành nhíu mày, anh vỗ xuống cánh tay Lão Xá, ý bảo anh ta hỏi tiếp. Lão Xá không phải giun đũa trong bụng Lâm đ*o Hành, lúc này anh ta nghĩ đến là cả hai đều đoán không đúng, anh ta hỏi Lâm đ*o Hành trước: "Vậy phòng ngủ chính kia tính thế nào?"

Lâm đ*o Hành thấy não anh ta còn chưa tìm được đường về, anh lấy di động ra đánh chữ, tốc độ cực nhanh đánh ra một câu: "Chủ nhật tuần trước thấy cô ấy mặc đồng phục cấp ba?"

Ông chủ Dụ ngồi không xa không gần, dù lão thị cũng có thể thấy rõ câu hỏi này, nhưng trí nhớ của ông không tốt như vậy, bình thường đi sớm về trễ chỉ lo mở cửa tiệm, phần lớn đàn ông cũng rất ít lưu ý tới vấn đề trang phục."Lần trước cô ấy mặc đồng phục trường cấp 3?"

Bà chủ đang ở quầy thu ngân thu dọn đồ đạc, bà hỏi: "Làm sao vậy?"

Ông chủ giải thích một câu, bà chủ nói: "À, tôi biết, con bé đóng kịch trong câu lạc bộ trường, đóng vai học sinh cấp 3, hôm nay chính thức diễn, hôm nay con bé cũng mặc đồng phục đi ra ngoài, nói khỏi phải thay quần áo."

Hoá ra là thế, vây hiểu lầm cũng chả sao."Chúng cháu đều cho rằng cô ấy học cấp 3 đấy." Lão Xá tò mò, "Cô ấy học đại học ngành nào ạ?"

Bà chủ ở sau quầy hàng trả lời: "Con bé học phát thanh viên, là người dẫn chương trình trên đài truyền hình những tiết mục giải trí đó."

Lão Xá nhìn Lâm đ*o Hành, muốn nói gì đó, lời nói đến bên miệng kịp thời thay đổi: "Chuyên ngành này rất tốt, cô ấy học trường gì vậy?"

Ông chủ vẫn chưa trả lời, một chiếc di động duỗi về phía ông, ông chủ đọc ra chữ: "Kỳ thi Đại Học được bao nhiêu điểm?"

Tấm rèm nhấc lên, Phùng Giai Bảo đi tới, vừa vặn nghe thấy lời cậu, cô liếc Lâm đ*o Hành giơ điện thoại, phản xạ có điều kiện kêu một tiếng: "Cậu!"

Con ngỗng cô ôm trong ngực gào thét —— Quác!

***

Hôm nay là thứ sáu, buổi chiều chính thức diễn kịch, rõ ràng ngỗng là đạo cụ câu lạc bộ mua sắm, sau khi diễn xong không ai muốn nó, Phùng Giai Bảo dứt khoát bắt nó cất vào thùng giấy, chuẩn bị mang về.

Lúc ra ngoài trường chờ xe Thi Khai Khai cách cô ba tấc, chỉ sợ ngỗng ở trong tay cô không khống chế được, tính công kích của ngỗng không thua gì chó.

Nhưng khi hai người mua kem, Phùng Giai Bảo không rảnh tay, Thi Khai Khai chỉ có thể dựa vào gần đút cho cô ăn.

"Cậu muốn về với tớ?" Phùng Giai Bảo cắn kem hỏi.

"Tớ không muốn về nhà, tớ đều sắp xếp xong rồi, đi theo cậu đến mười một giờ tớ lại về, về đến nhà bọn họ đều ngủ rồi, mắt không thấy tâm không phiền. Ngày mai lại đi theo cậu du lịch đến quần đảo Laga Espa, trời ạ tớ quá mong đợi! Xong rồi chúng ta lại đi xem phim." Thi Khai Khai sắp xếp có đầu có đuôi.

"Cậu không hỏi tớ à?" Phùng Giai Bảo nói.

Thi Khai Khai làm nũng: "Ừ ~~ cậu sẽ đồng ý mà!"

"À." Phùng Giai Bảo mặt không biểu cảm hé miệng.

Thi Khai Khai tranh thủ thời gian đút kem cho cô, Phùng Giai Bảo cắn xuống một miếng, ngậm trong miệng nói: "Được rồi!"

Thi Khai Khai vui vẻ, ai ngờ rõ ràng ngỗng nhân lúc cô ấy không chú ý, há miệng ngậm kem trong tay cô ấy, Thi Khai Khai sợ tới mức buông tay nhảy liên tục, que kem rớt vào thùng giấy, dính đầy kem, không thể ôm nữa.

"Nhìn cậu hoảng hốt kìa." Phùng Giai Bảo dứt khoát ôm ngỗng ra khỏi thùng, sau đó đá thùng giấy xuống đất, lại để cho Thi Khai Khai cầm đi ném.

"Cậu không sợ à!" Thi Khai Khai không chịu được.

"Không sợ." Phùng Giai Bảo nói xong vuốt ve con ngỗng.

Cha mẹ cô từ trước đến nay công việc bận rộn, anh trai lớn hơn cô bảy tuổi, khi còn bé bám đuôi anh trai lớn lên, từ tiểu học cô đã leo cây xuống sông cái gì đều trải qua, vô cùng nghịch ngợm.

Thấy Thi Khai Khai không dám đến gần, Phùng Giai Bảo mặt mày cong cong, đột nhiên dịch ngỗng sát về phía cô ấy.

Chiếc miệng dài đến gần, Thi Khai Khai thét chói tai vang lên lui về phía sau, đợi cô ấy kịp phản ứng, Giai Bảo đã chạy trốn.

Phía trước là phương trời, tầng mây nặng nề, ven đường hai hàng ngô đồng thẳng tắp. Con đường phía trước nóng rực, phía sau ánh sáng không biết sẽ có gì.

Thi Khai Khai la to, đuổi theo phía sau Giai Bảo túm đuôi tóc.

***

Hai người cuối cùng mang theo ngỗng ngồi xe taxi trở lại, Phùng Giai Bảo ôm ngỗng vào cửa, nghiễm nhiên trở thành tiêu điểm trong mắt mọi người.

Ông chủ Dụ trực tiếp hỏi: "Cái này ở đâu ra?"

Phùng Giai Bảo giải thích đây là đạo cụ kịch, không ai muốn nên cô mang trở lại. Ông chủ Dụ nói: "Trong sân biệt thự có thể nuôi ngỗng không?"

Giai Bảo sửng sốt, mới nói: "Cháu muốn để làm đồ ăn tối nay."

Phía trước bàn truyền đến tiếng cười, Giai Bảo quét qua, thấy Lâm đ*o Hành cong khóe miệng.

Tiếng cười ngắn ngủi, Lâm đ*o Hành phát ra âm thanh, Lão Xá nhìn anh "Ôi" một tiếng, Lâm đ*o Hành vẻ mặt tự nhiên liếc anh ta, lại nhìn Phùng Giai Bảo.

Vợ chồng ông chủ Dụ không thấy có gì kỳ quái, không nói gì vẫn có thể phát ra âm thanh cũng rất bình thường.

Ông chủ Dụ ôm đi ngỗng trong tay Giai Bảo, bà chủ ra phía sau nấu nước nóng, Giai Bảo lại nhắc nhở một câu: "Đừng để lãng phí máu nha mợ."

Thi Khai Khai ở bên cạnh nói: "Xào tỏi đi."

Phùng Giai Bảo gật đầu: "Được."

Ông chủ Dụ đồng ý, ông không lập tức đi, nhìn Phùng Giai Bảo muốn nói lại thôi, hiển nhiên có chuyện khó có thể nói ra.

Phùng Giai Bảo vô thức nghĩ đến tình hình trông thấy sau khi vào cửa, cô mím môi dưới.

"Cậu đi xử lý ngỗng, cháu giúp ngài Xá gọi món." Ông chủ Dụ ôm ngỗng đi vào phòng bếp.

Thi Khai Khai tự chăm sóc chính mình, không cần Giai Bảo quan tâm, Giai Bảo cầm giấy bút đi đến bàn khách, chú ý tới bên cạnh hai người bọn họ có thêm một thiếu niên nhỏ gầy, đây chính là “cậu nhóc” trong miệng Lão Xá.

Lão Xá xem menu, Lâm đ*o Hành lần đầu tiên mặt đối mặt quan sát Phùng Giai Bảo, ánh mắt và vẻ mặt không hề e dè.

Phùng Giai Bảo hơi cúi thấp cổ chuẩn bị nhớ đồ ăn, trán hơi nóng, cô liếc nhìn nơi ánh mắt phát ra, ánh mắt hai người chạm nhau, đối phương không tránh không né, còn nhếch môi với cô.

"Đậu hũ cay, tôi và Nghiêm Nghiêm ăn, Lão Hành cậu ăn những món khác." Lão Xá bắt đầu báo đồ ăn.

Phùng Giai Bảo thu lại ánh mắt, viết xuống menu.

Không bao lâu, khách hàng dần nhiều lên, Lão Xá ăn xong để đũa xuống, vụng trộm nói gì đó với Nghiêm Nghiêm, sau đó quay đầu nói với Lâm đ*o Hành: "Nghiêm Nghiêm muốn đi WC, tôi dẫn nó về."

Nói xong cũng mang theo Nghiêm Nghiêm rất nhanh rời đi, cố ý để Lâm đ*o Hành ở lại tính tiền.

Lâm đ*o Hành hai ba miếng ăn xong thức ăn, lại uống xong một ly trà, mới đi ra quầy tính tiền.

Phùng Giai Bảo vừa trả lại tiền cho một vị khách, thấy anh tới, đưa hoá đơn, nói: "Một trăm sáu mươi mốt."

Lâm đ*o Hành lắc điện thoại.

Phùng Giai Bảo kéo ra khăn trải bàn, lộ ra mã hai chiều Alipay và wechat. Lâm đ*o Hành cúi đầu quét mã, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng hỏi: "Trước đó anh nói gì với cậu tôi thế?"

Lâm đ*o Hành ngẩng đầu, cái gì?

Mặc dù anh không mở miệng, nhưng biểu lộ ngôn ngữ không khó lý giải, Phùng Giai Bảo cố ý nhìn cổ họng của anh, không thấy có vấn đề gì.

Không biết là anh giả vờ hay thật sự không thể nói, năm ngoái trên đường cái ầm ĩ như vậy, cô đều có thể nghe thấy anh gọi mình.

Phùng Giai Bảo vốn không có ý định hỏi lại, lại thấy người đối diện làm một khẩu hình miệng.

Hai chữ, lông mi anh khẽ nhúc nhích, cô thậm chí ngay cả ngữ khí của anh đều có thể đoán được ——

"Kỳ thi Đại học?" Hỏi lại.

Anh thực sự vẫn nhớ rõ!

"Vừa rồi anh nói gì với cậu tôi?" Phùng Giai Bảo lập tức hỏi lại.

Lâm đ*o Hành cười yếu ớt, anh chớp mi, dáng vẻ như là không hiểu, trí nhớ lại càng ngày càng rõ ràng, cùng một ngày này một năm về trước, ngày 7 tháng 6, ngày thi Đại học, cô bé này cũng là mặc đồng phục giống vậy, đang đợi đèn đỏ rút ra tờ giấy trong túi quần.

Anh tới đây công tác, lúc ấy đang ở bên cạnh thùng rác hút nốt điếu cuối cùng, chuẩn bị ném đi, trùng hợp trông thấy một tờ giấy bay tới trên mặt đất, đèn xanh sáng ngời, nữ sinh trong dòng người dày đặc bước đi như bay.

Anh cũng muốn băng qua đường cái, ném đi điếu thuốc, anh đi đến vạch dành cho người đi bộ, trang giấy bị bước chân người qua đường làm bay đi, anh nhặt lên mới phát hiện là giấy báo thi Đại học.

Phùng Giai Bảo, ảnh chụp, tên tuổi, trường học vô cùng rõ ràng.

Người đã cách rất xa, chớp mắt đèn đã chuyển sang đỏ, anh kêu ra tên của cô —— "Phùng Giai Bảo!"

Đối phương đeo cặp sách dường như ngừng lại một chút, đám người bắt đầu khởi động, buổi sáng này quá bận, đi làm, đi thi, chiếc xe phỏng vấn mỗi năm một lần lao tới địa điểm thi.

Người anh gọi không quay lại.

Anh cũng bận rộn, không gọi được xe taxi, anh lại lấy ra một điếu thuốc, nhìn thời gian, anh mở ra hướng dẫn điện thoại, chạy tới địa điểm thi.

Mười năm trước anh cũng trải qua trường hợp như vậy, xe đón đưa, cảnh sát giao thông, đống lớn phụ huynh, từng tốp thí sinh, hàng năm đều có mấy tin tức về học sinh sơ ý.

Thầy giáo cô sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng, cô cụp mắt đứng đối diện, im lặng cắn môi.

Anh bỏ điếu thuốc trong miệng xuống, hơi thở dốc, đi qua, đưa giấy thi lên trước.

"Giấy báo thi của em này! Cám ơn cám ơn, là cậu nhặt được sao? Rất cảm ơn! Em còn đứng ngây ra đó làm gì, mau cầm giấy báo thi vào đi, đừng hoảng hốt, đừng nóng nảy, còn chưa muộn đâu, mau mau."

"Này!"

Kéo về suy nghĩ, Lâm đ*o Hành lại mở ra wechat, chuẩn bị quét mã, ánh mắt anh ra hiệu, ý bảo cô nói tiếp.

"Anh đừng nói lung tung với cậu tôi."

Lâm đ*o Hành tùy ý ấn mở một khung trò chuyện đánh chữ: "Thầy giáo không nói với cậu cô?"

Phùng Giai Bảo xem hết, trả lời: "Chưa nói, chuyện không cẩn thận, thi xong đã trôi qua rồi."

Lâm đ*o Hành lại đánh chữ: "Vậy cô sợ cái gì?" Sợ ngay cả thầy giáo cũng không biết chuyện anh đã từng gọi lại cô?

Phùng Giai Bảo đặt hai tay lên quầy, rung chân, không nói một lời nhìn anh.

Gặp mặt một lần, lại cách một năm, cô không nghĩ tới đối phương vẫn nhớ rõ cô.

Lâm đ*o Hành cũng không nghĩ tới cô sẽ nhận ra mình. Anh lại mở ra quét mã, ấn số tiền, trả tiền thành công.

Anh nhìn về phía Giai Bảo, nói một câu vô cùng nhẹ. Giai Bảo nghe thấy có tiếng, nhưng căn bản không thể nghe rõ nội dung, cô nhìn khẩu hình miệng của anh, lại khó hiểu nhìn về phía hai mắt anh.

Lâm đ*o Hành tới gần quầy, Giai Bảo hai tay vịn tủ, hơi nghiêng mặt qua, dán lỗ tai tới gần ——

"Tôi còn chưa kịp nói."

Giọng nhẹ giống như lông vũ, phật qua lỗ tai, ngưa ngứa. 
Bình Luận (0)
Comment