Khát Hạ

Chương 4

Giai Bảo bất giác muốn sờ lỗ tai của mình, lúc này cô nghe rõ rồi. Cô không nhịn được, vẫn là đưa tay sờ một chút.

Di động Lâm đ*o Hành rung lên, tiền thanh toán xong rồi.

Phùng Giai Bảo ổn định tâm thần, nói: "Đã nhận được."

Lâm đ*o Hành gật đầu, quay người rời đi.

Phùng Giai Bảo nhìn bóng lưng của anh, lại cụp lỗ tai xuống. Mắt nhìn đối phương sắp sửa vén rèm lên, bỗng nhiên anh lại quay lại. Giai Bảo đúng lúc bị đối phương bắt gặp, cô dừng một chút, mới để tay xuống, đối phương đi về phía cô.

Giai Bảo đứng thẳng, hỏi: "Còn có việc gì sao?"

Lâm đ*o Hành chỉ phía sau cô.

Phùng Giai Bảo quay đầu, ngón tay đối phương chỉ là sữa bò Vượng Tử và trà thảo mộc, cô không quá xác định cầm lấy trà thảo mộc, quay đầu nhìn về phía Lâm đ*o Hành.

Lâm đ*o Hành gật đầu.

Giai Bảo nói: "Bốn tệ."

Lâm đ*o Hành trả tiền rời đi.

Lâm đ*o Hành cầm trà thảo mộc về đến nhà, mở cửa chỉ nghe thấy Lão Xá "A ha" một tiếng, anh để trà thảo mộc lên bàn, Lão Xá nhìn, nói: "Cái quái gì, cậu mua trà thảo mộc?"

Lâm đ*o Hành chỉ anh ta.

Lão Xá: "Để cho tôi uống?"

Lâm đ*o Hành gật đầu.

Lão Xá nói: "Nếu cậu mua bia tôi cũng muốn uống... Tôi cũng chưa từng thấy cậu uống trà thảo mộc nha."

Lão Xá không để ở trong lòng, hai chân anh ta gác trên bàn, lưng tựa vào sô pha nói: "Đúng rồi Lão Hành, có phải cậu thua hay không?"

Lâm đ*o Hành vào WC rửa mặt, sau khi đi ra vẩy nước trên tay, tóc cũng thấm ướt rồi, anh cũng không lau.

Năm đó anh còn rất chú ý, cho dù cách ăn mặc quần áo hay là chất lượng sinh hoạt. Hiện tại anh đã càng ngày càng tùy ý, Lão Xá nghĩ thầm thời gian đúng là đem đao mổ heo, những lời này cũng có thể dùng ở trên người anh.

Lâm đ*o Hành vẩy nước, ánh mắt hỏi thăm.

Lão Xá cười nói: "Dù sao cậu cũng phá giới rồi, còn giả vờ không nói cái gì, bác sĩ bảo cậu đừng lên tiếng hai tuần, cậu nói một chút xem, lúc này mới mấy ngày?"

Anh vừa làm phẫu thuật polyp dây thanh quản (*), bác sĩ bảo anh ít nhất không lên tiếng hai tuần, cũng dặn dò anh sau khi khôi phục dùng âm thanh cũng phải chú ý. Lão Xá chắc chắn anh không nhịn nổi trong hai tuần, xã hội hiện đại làm việc không thể tách khỏi trao đổi ngôn ngữ. Lúc ấy Lão Xá nói với Nghiêm Nghiêm: "Có muốn nhìn xem trong hai người ai không nhịn được trước không?" Ván cược cứ như vậy thành lập.

(*)Đó là những u nhỏ ở dây thanh nằm ở mặt trên bở trong lòng thanh quản. Polyp thường to bằng hạt tấm hoặc có khi kích thước bằng hạt đậu xanh, thường gặp nằm ở vị trí 1/3 giữa dây thanh quản, hình dáng nhẵn bóng, mọng, màu trắng hồng.

Tác hại của polyp dây thanh quản là làm cho giọng nói khàn hoặc giọng đổi (khi polyp có kích thước lớn). Hầu hết bệnh là lành tính chủ yếu làm hưởng đến giọng nói.

"Tiếng cười" cũng là "Âm thanh ", Lão Xá vừa chơi game vừa nói với Nghiêm Nghiêm: "Cậu ấy thua cháu rồi, mau lấy tiền!"

Lâm đ*o Hành vốn muốn trở về phòng, nghe vậy lại thay đổi phương hướng, anh lau bọt nước trên mặt, mở Alipay ra, Nghiêm Nghiêm rời khỏi trò chơi, tự động tự giác quét mã, nhận được 300 tệ.

Lão Xá cười nói: "Mau cám ơn chú Lâm đi."

Nghiêm Nghiêm hé miệng mỉm cười, không nói một tiếng cầm điện thoại rời đi.

Lão Xá nhìn bóng lưng của cậu, nụ cười dần dần biến mất, anh ta thở dài. Những năm này sau sự cố, bệnh tình của Nghiêm Nghiêm lên lên xuống xuống, hiện tại tuy cậu bé nói lời nào, nhưng so với lúc trước đã chuyển biến tốt đẹp hơn rất nhiều, làm người có khi cũng nên thấy đủ.

"Tôi đã sắp quên tiếng thằng bé rồi, hiện tại hẳn là đã vỡ giọng?" Lão Xá khẽ nói.

Lời này vừa nói ra, lại mang cảm giác bi thương, Lâm đ*o Hành vỗ bả vai anh ta.

Lão Xá không đa sầu đa cảm nữa, anh ta nói: "Trò chơi cũng chỉ là trò chơi, cậu vẫn là nhịn đi, nghe lời bác sĩ."

Lâm đ*o Hành gật đầu, quay người đi về phía phòng ngủ chính. Cửa phòng ngủ mở ra, giống như lúc anh rời đi, nhưng hành lý của anh đã không còn ở bên trong, hành lý Lão Xá thần không biết quỷ không hay xuất hiện ở đây.

"Bạn thân à, phòng ngủ chính cậu cũng thua rồi." Lão Xá đi đến sau lưng Lâm đ*o Hành, đập vai anh nói.

Lâm đ*o Hành liếc nhìn anh ta, anh cũng không thắng.

Anh đi gõ cửa phòng bên, Nghiêm Nghiêm ở bên trong mở cửa ra, Lâm đ*o Hành giơ di động lên: "Cháu ngủ phòng ngủ chính."

"Nghiêm Nghiêm, cháu biết cái này gọi là gì không?" Lão Xá đứng ở một bên, tự hỏi tự đáp, "Cái này gọi là ngao cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi!"

Lâm đ*o Hành đi một phòng ngủ khác sắp xếp hành lý của mình, không để ý đến anh ta nữa.

***

Ngăn kệ trà thảo mộc trong tiệm cơm bán hết rồi, Phùng Giai Bảo lục tủ không tìm được hàng, cô đi vào phòng bếp hỏi: "Cậu, trong tiệm còn trà thảo mộc không?"

"Trên kệ còn một chai." Ông chủ Dụ xào đồ ăn nói.

"Vừa mới bán hết rồi."

"À, vậy ngày mai cậu gọi Lão Lưu đưa một thùng đến, đúng rồi ——" Ông chủ Dụ do dự một chút, gọi lại Giai Bảo.

"Sao vậy cậu?" Giai Bảo hỏi.

"Trước đó người ở đài truyền hình đã đến, nói muốn làm một tiết mục cho tiệm chúng ta."

Tay nghề vợ chồng ông chủ Dụ tốt, người còn trung thực, tuy tiệm cơm nhỏ, danh tiếng lại lan xa, lúc trước cũng từng lên TV hai lần, lúc này truyền ra bên ngoài bọn họ sắp thu núi không làm nữa, đài truyền hình nghĩ đến làm tin tức mỹ thực dân gian.

Ông chủ Dụ nói: "Trước đó hàng xóm biết rõ chúng ta muốn dọn nhà, nói cậu và mợ cháu sắp hưởng phúc rồi, hỏi chúng ta còn mở tiệm hay không. Cậu đã nói là mở cửa tiệm quá mệt mỏi, có thể đóng thì cũng muốn lắm, nhưng đây chỉ là tùy tiện nói, ai ngờ bọn họ lan truyền khắp nơi. Nhưng hiện tại cậu cũng có chút do dự..."

Giai Bảo hỏi: "Cậu muốn đóng cửa tiệm rồi hả?"

"Thỉnh thoảng từng nghĩ đến." Trong tiệm cơm ngay cả bữa sáng cũng làm, vợ chồng bọn họ bận từ sớm đến muộn, quả thực mệt mỏi, nhưng tinh thần lại phong phú, hiện nay bọn họ đang do dự có nên đóng hay không.

Ông chủ Dụ muốn nói lại thôi hỏi: "Có phải chị cháu hi vọng chúng ta đóng cửa tiệm không? Nếu chúng ta nói trên TV không đóng, có phải con bé sẽ tức giận?"

"Không phải trước đó ở bên ngoài cậu muốn hỏi cháu chuyện này chứ?"

"Đúng vậy."

Phùng Giai Bảo muốn hỏi vừa rồi lúc cô trở lại tại sao người nọ lại hỏi thành tích thi Đại học của cô, suy nghĩ cô vẫn là không hỏi ra, tận lực tránh đi loại chủ đề này.

Phùng Giai Bảo giúp cậu mang đồ ăn lên, cười nói: "Chỉ cần cậu mợ vui vẻ, chị sẽ không giận."

"Đúng, đúng." Ông chủ Dụ gật đầu. Giai Bảo tuổi còn nhỏ, nhưng hiểu chuyện hơn so với bọn họ, lời này của cô làm bừng tỉnh người trong mộng, ông chủ Dụ yên lòng, ngược lại quan tâm cô, "Đúng rồi, cháu muốn đi cái gì đảo du lịch, đã nói với cha mẹ cháu chưa?"

"Còn chưa ạ." Giai Bảo nhón một sợi cà rốt, chậm rãi cắn nói.

"Vậy cháu gọi điện thoại nói một tiếng với bọn họ, tính toán chênh lệch thời gian hãy gọi, bọn họ bình thường công việc bận rộn, buổi sáng và buổi tối phải để cho bọn họ nghỉ ngơi nhiều."

"Vâng, cháu biết rồi." Giai Bảo nói.

"Lần trước cháu nói đi cái đảo kia còn phải quá cảnh ở Mỹ đúng không, chi bằng cháu đi sớm mấy ngày, đến Mỹ ở vài ngày với cha mẹ, sau đó lại đi chơi."

"Đến lúc đó rồi nói sau ạ." Giai Bảo cầm sợi cà rốt chạy đi, "Cháu đi ra ngoài trước, còn có khách nữa."

Du lịch đã là chuyện ván đã đóng thuyền, Giai Bảo có lẽ còn có thể do dự, nhưng Thi Khai Khai lại quyết định nhất định phải đi. Nghỉ hè hai tháng, ít nhất cô ấy có thể có nửa tháng không cần nhìn mặt mẹ kế.

Cho nên ngày thứ bảy hôm sau, sáng sớm Thi Khai Khai đã lái xe tới đón Phùng Giai Bảo.

Cô ấy lái chiếc Porsche của cha, chỗ ngồi phía sau còn có hai ghế ngồi an toàn dành cho trẻ con, dường như khiến cho cả nhà kia thiếu một công cụ xuất hành là thắng lợi của cô ấy.

Tâm trạng Thi Khai Khai rất tốt, thấy Giai Bảo sau khi lên xe không có tinh thần gì, cô ấy nhai kẹo cao su hỏi: "Sao lại im lặng như vậy?"

Phùng Giai Bảo nghiêng vẹo ngồi trong xe, dụi dụi mắt nói: "Ngủ không ngon, rất mệt."

"Buổi đêm cày phim hả?"

"Không, vừa đến hè là tớ ngủ không ngon."

"Tại sao? Quá nóng à?" Thi Khai Khai hỏi.

"Mùa hè giảm cân." Phùng Giai Bảo nói.

Thi Khai Khai không có tật xấu này, từ trước đến nay chất lượng giấc ngủ của cô ấy tuyệt vời, cô ấy hỏi Phùng Giai Bảo: "Có muốn nhai kẹo cao su nâng cao tinh thần không?"

Phùng Giai Bảo tìm kiếm, hỏi: "Để chỗ nào thế?"

"Trong hộp khăn giấy."

"... Biết giấu thật." Phùng Giai Bảo từ trong hộp khăn giấy lấy ra kẹo cao su, bóc vỏ đưa vào miệng, bạc hà nâng cao tinh thần tỉnh não.

"Tùy tiện nhét thôi." Thi Khai Khai cười hì hì nói.

Hai người đi tới công ty du lịch.

Công ty này là tư nhân mở, tuy quy mô không lớn, nhưng làm tuyên truyền rất khá, trong đám bạn học có người nhắc đến nó, sau khi trở về cơ bản đều là khen ngợi.

Phùng Giai Bảo và Thi Khai Khai trước đó đã sớm nhận được tờ rơi của công ty này, Thi Khai Khai liếc mắt đã bị quần đảo Laga Espa hấp dẫn, sau đó lại nhiều lần thu được một ít quảng cáo gửi mail, Thi Khai Khai mới quyết định muốn đi nơi này du lịch.

Du lịch xuyên Thái Bình Dương chi phí không rẻ, trong nhà Thi Khai Khai có tiền, tự mình cũng có thể trực tiếp kiếm tiền, tiền Phùng Giai Bảo gửi ngân hàng cũng không ít hơn so với cô ấy, dưới sự nhõng nhẽo của Thi Khai Khai, tháng trước Phùng Giai Bảo mới rốt cuộc mềm lòng.

Giai Bảo mang quyển sổ du lịch trở về, làm chút chuẩn bị tinh thần. Khoảng thời gian trước bận rộn diễn kịch trong câu lạc bộ, cho tới hôm nay các cô mới có thời gian đến ký hợp đồng giao tiền.

Tiếp đãi các cô chính là người phụ trách nơi này, tên là Ân Hồng, là một người phụ nữ tầm bốn năm mươi tuổi, tóc từng uốn nhuộm, cuốn thành búi tóc, người rất gầy, đối xử với mọi người rất thân thiết.

Phùng Giai Bảo cẩn thận lật xem hợp đồng, Thi Khai Khai rảnh rỗi nói chuyện phiếm với Ân Hồng.

"Lần trước các em đến hỏi sau đó không tới nữa, chị còn tưởng rằng các em không định đi nữa." Ân Hồng mỉm cười nói.

"Trong trường học có quá nhiều việc, hôm nay bọn em mới rảnh. Đoàn này tổng cộng có bao nhiêu người thế?" Thi Khai Khai hỏi.

"Cả đoàn có hơn mấy chục người, mọi người trước tiên cùng tập hợp, chờ đến quần đảo Laga Espa, chúng ta sẽ chia ra các tổ nhỏ, dừng chân ở trên du thuyền, đến lúc đó còn có thể du lịch bên ngoài hòn đảo." Ân Hồng hỏi gì đáy nấp, rất kiên nhẫn với câu hỏi của Thi Khai Khai.

"Người dẫn đoàn là người địa phương sao?" Phùng Giai Bảo lật ra một tờ hợp đồng hỏi.

"Đều nói tiếng Anh sao? Tiếng Anh của em không tốt lắm." Thi Khai Khai nói.

"Hướng dẫn viên đa số đều là người địa phương, nhưng lần này chị cũng đi, phương diện trao đổi ngôn ngữ các em không cần lo lắng, có cái gì không rõ đến lúc đó có thể hỏi chị."

Xem hết hợp đồng, cũng hiểu được tình hình, hai người ký tên chuẩn bị giao tiền, Phùng Giai Bảo đang cúi đầu chuyển khoản qua điện thoại, đột nhiên có hai cảnh sát mặc đồng phục đi tới.

Phùng Giai Bảo và Thi Khai Khai liếc nhau.

Cảnh sát tự giới thiệu đơn giản, Ân Hồng nói với hai người Phùng Giai Bảo: "Các em chờ một chút."

Chị ta mang theo cảnh sát đi phòng họp.

Thi Khai Khai nhỏ giọng nói: "Đây là tra phòng cháy hay vẫn là tình huống khác?"

Phùng Giai Bảo lắc đầu, cô vừa mới chuyển khoản thành công, "Không biết." Cô nói.

Lòng hiếu kì của Thi Khai Khai rất mạnh, muốn biết nguyên nhân cảnh sát đến thăm, cô ấy lấy cớ đi WC.

Trong phòng họp, một cảnh sát họ Hạng nói đơn giản lý do đến: "... Vương Kiệt là bạn bè với chồng cô, chúng tôi muốn hiểu rõ tình huống của Vương Kiệt, chồng cô hiện tại không gọi được điện thoại, chúng tôi muốn biết chồng cô hiện tại ở nơi nào, như thế nào mới có thể liên lạc với anh ta."

Ân Hồng nói: "Mấy ngày trước chồng tôi đi công tác ở Bắc Kinh rồi, hôm nay mới trở lại, hiện tại..." Chị ta xem thời gian, "Có lẽ còn nửa tiếng nữa sẽ xuống máy bay, hiện tại chắc là điện thoại anh ấy tắt máy."

Chị ta có chút bận tâm hỏi: "Vương Kiệt làm sao vậy, tại sao các anh phải tìm chồng tôi?"

Cảnh sát Hạng nói: "Đừng lo lắng, chúng tôi chỉ là muốn từ chỗ anh ấy tìm hiểu một chuyện của Vương Kiệt."

"Chuyện gì thế, sao liên quan đến chồng tôi được, anh ta cũng không quá thân với chồng tôi, bình thường chỉ là bạn chơi mạt chược. Tôi biết mấy hôm trước vợ Vương Kiệt tự sát, trong tin tức đã nói anh ta đánh bạc đến phát điên rồi, cho nên vợ anh ta mới tự sát. Các anh rốt cuộc muốn tìm hiểu chuyện gì, điều này thì càng không liên quan đến chồng tôi, bọn họ bình thường chỉ chơi mạt chược nhỏ thôi." Ân Hồng giải thích.

Người bình thường bị cảnh sát cố ý tìm tới cửa chắc chắn tâm thần bất an, không có việc gì cũng sẽ muốn biết rõ ràng.

Tuần trước vợ Vương Kiệt tử vong, cảnh sát vốn đã tính công bố tự sát, tin tức truyền thông cũng có đưa tin "Chồng sa vào cờ bạc, vợ uống thuốc tự sát".

Nhưng hôm trước cha mẹ người chết khi thu dọn di vật mới phát hiện người chết khi còn sống mua vé trúng thưởng lên đến một triệu, thời hạn đổi vé còn chưa qua.

Người chết trúng thưởng, nợ nần trong nhà có thể dễ dàng giải quyết rồi, tại sao còn muốn tự sát?

Cảnh sát đã có điểm đáng ngờ mới, nhưng chỉ là một điểm đáng ngờ này, lại còn chưa đủ để dùng phản bác kết luận trước đó.

Tình huống cụ thể cảnh sát tạm thời sẽ không nói với bên ngoài, cảnh sát Hạng chỉ trấn an: "Chị yên tâm, không có chuyện gì lớn đâu, chúng tôi chỉ là muốn mời chồng chị hỗ trợ điều tra mà thôi."

Phùng Giai Bảo sớm đã chuyển khoản xong, cô ngồi trên ghế nhàm chán lật sổ quảng cáo của công ty du lịch, Thi Khai Khai đi WC trở lại rồi, lén lén lút lút dán bên tai cô nói: "Chồng sa vào cơ bạc, vợ uống thuốc tự sát, còn nhớ rõ không?"

Trí nhớ Phùng Giai Bảo không kém, cô hỏi: "Cái tin tức cậu đọc lần trước?"

Thi Khai Khai nhỏ giọng nói: "Tớ nghe không quá rõ, nhưng có lẽ là đúng đấy, không ngờ ông chồng họ Kiệt kia lại quen chị Ân này."

Đang nói, cửa phòng họp mở ra, Ân Hồng tiễn hai vị cảnh sát đi ra. Cảnh sát khách sáo nói không cần tiễn, chị ta còn có khách, không thể làm ảnh hưởng việc kinh doanh.

Phùng Giai Bảo và Thi Khai Khai đã giao xong tiền, trò chuyện một lúc, cũng không ở lâu, đeo túi rời đi. Hai cảnh sát trước đó vẫn không rời đi, đang đứng bên cạnh xe hút thuốc nói chuyện.

Porsche đỗ bên cạnh bọn họ, Phùng Giai Bảo và Thi Khai Khai đi đến bên cạnh xe, đúng lúc nghe thấy một người cảnh sát trong đó nói: "Tôi chắc chắn đã gặp bà chủ công ty này ở nơi nào đó, là gần đây gặp, nhưng không nghĩ ra."

Thấy các cô muốn lên Porsche, hai người cảnh sát lại tránh ra, một người trong đó còn khẽ đánh giá một câu: "Hiện tại mấy cô gái trẻ điều kiện thật là tốt."

Thi Khai Khai và Phùng Giai Bảo lái xe rời đi, lần đầu trong cuộc sống tiếp xúc gần gũi với cảnh sát tra án, trên đường về hai người còn bàn luận một lúc lâu.

Hành trình đã định ra, được nghỉ hè là đi du lịch. Còn không đến một tháng sẽ xuất phát, Phùng Giai Bảo gọi điện thoại thông báo cho cha mẹ ở Mỹ. Tiếp đó cô bắt đầu chuẩn bị cuối kì, cuối tuần mới xong, ba ngày liên tục cô đều không đến tiệm cơm hỗ trợ.

Lâm đ*o Hành và Lão Xá vô cùng bận rộn, ban ngày bọn họ đều ở bên ngoài, bình thường sau khi bầu trời tối đen mới về nhà. Chọn thuê phòng nhỏ này còn có một nguyên nhân quan trọng, vợ chồng chủ nhà vô cùng hiền lành, dưới nhà mở một tiệm cơm nhỏ, cơm trưa Nghiêm Nghiêm có thể tự mình giải quyết.

Buổi chiều thứ năm được nghỉ, Phùng Giai Bảo mang theo sách vở đi vào tiệm cơm, nhìn thấy một cậu thiếu niên ngồi ở trước bàn ăn, trước mặt đặt menu, thức ăn còn chưa mang lên.

Có lẽ cậu đang ở phòng bếp, không thấy mợ, Phùng Giai Bảo bỏ sách xuống, cầm giấy bút đi đến bên cạnh cậu, hỏi: "Một mình cậu à?"

Thiếu niên vốn đang chăm chú xem menu, chợt nghe thấy tiếng nói, cậu lại càng hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn người, hai mắt ướt sũng, như nai con bị doạ.

Lần trước Phùng Giai Bảo không nhìn kỹ cậu, lần này mới phát hiện cậu rất thanh tú, sau khi hoảng sợ càng điềm đạm đáng yêu, nhưng cô không biết mình doạ đến đối phương rồi.

Lần trước cô nghe được hình như cậu gọi là Nghiêm Nghiêm, Phùng Giai Bảo mỉm cười hỏi: "Cậu chọn món chưa? Muốn ăn gì nói với tôi."

Vẻ mặt Nghiêm Nghiêm chậm rãi trở lại bình thường, cậu tránh ánh mắt Phùng Giai Bảo, cúi đầu nhìn chằm chằm vào menu, Giai Bảo đợi một lúc lâu đều không đợi được cậu nói chuyện, thấy đầu cậu càng ngày càng thấp, sắp dán lên menu rồi, Giai Bảo mới chú ý tới không biết lúc nào cậu duỗi ra một ngón tay, chỉ vào một đồ ăn nào đó trên menu.

Giai Bảo không khỏi nghĩ đến dáng vẻ lần đầu tiên Lâm đ*o Hành gọi món ăn, cô đoán hai người này là họ hàng...

Cô cúi người, dí sát vào menu. Nghiêm Nghiêm cúi quá thấp, gần như chặn hết menu, Giai Bảo nghiêng cổ, cẩn thận từng li từng tí nói với cậu: "Cái kia... Tôi không nhìn thấy chữ." Cô đã nhìn ra hành vi của Nghiêm Nghiêm có chút khác thường rồi.

Lúc Lâm đ*o Hành đi vào tiệm cơm, vừa hay nhìn thấy Giai Bảo tư thế kỳ lạ đứng trước bàn Nghiêm Nghiêm.

Hai tay anh đút vào túi, lui ra phía sau một bước, kéo khoảng cách xa một chút, cổ hơi lệch về bên trái, muốn nhìn rõ bọn họ đang làm gì, cuối cùng chỉ chú ý tới cô gái buộc tóc đuôi ngựa đã dán sát bên bàn, cúi xuống.

Mấy ngày nay anh còn bận hơn so với Lão Xá, năm ngoái anh đến thành phố này đàm phán hạng mục, năm nay trang web video chính thức được duyệt, không lâu về sau bọn họ xuất phát đi nghiên địa hình làm tư liệu sưu tập để chuẩn bị cho tiết mục tự sáng tạo. Kinh phí có hạn số người không đủ, hạng mục lại là anh chủ đạo, rất nhiều chuyện anh đều phải tự mình làm.

Ban ngày anh chạy ở bên ngoài, buổi tối trở lại nếu chưa ăn cơm cơ bản sẽ tới tiệm này. Mấy ngày nay anh không thấy Phùng Giai Bảo, không nghĩ tới hôm nay lại đụng phải.

Lão Xá còn chưa trở lại, Lâm đ*o Hành đi đến bên cạnh bàn ăn, xoa nhẹ đỉnh đầu Nghiêm Nghiêm, Nghiêm Nghiêm vội ngẩng đầu, khiến Phùng Giai Bảo lại càng hoảng sợ.

Bím tóc đuôi ngựa "vèo" một cái rời khỏi bàn, ánh mắt Lâm đ*o Hành cũng đi theo. Phùng Giai Bảo đứng vững rồi, nhìn Lâm đ*o Hành, thấy đối phương nở nụ cười cô không hiểu, Phùng Giai Bảo có chút mất tự nhiên."Cậu ấy còn chưa gọi món ăn." Cô tìm chủ đề.

Lâm đ*o Hành nhìn về phía Nghiêm Nghiêm, xoa gáy cậu, Nghiêm Nghiêm mỉm cười thoáng né, thò tay chỉnh tóc, như là đang chải vuốt, vẻ mặt cậu mới bình thường chỉ đồ ăn trên menu.

Lâm đ*o Hành lại gọi thêm vài món.

Phùng Giai Bảo đợi đến lúc mợ đổ rác trở lại, mới ngồi vào sau quầy thu ngân xem sách, cần thiết cô lại đi hỗ trợ.

Thành tích của cô thường thường, cố gắng đạt tới không cần thi lại là được. Mới đầu cô đọc sách rất chăm chú, về sau thấy cậu từ phòng bếp đi ra, đang nói gì đó với Lâm đ*o Hành, cô chợt nhớ tới tuần trước Lâm đ*o Hành ở bên tai cô nói câu kia "Tôi còn chưa kịp nói ", biết rõ có lẽ anh không nhàm chán như vậy đi nói với cậu, nhưng tầm mắt của cô vẫn bất giác nhìn đối phương.

Đợi cậu đã rời đi, cô lại nghĩ tuần trước tại sao anh lại muốn hỏi thành tích thi Đại học của cô, bọn họ lại không quen biết, ánh mắt cô lại rời khỏi sách vở, lặng lẽ nhìn về phía đối phương.

Nghiêm Nghiêm đã ăn xong, cậu vốn đang chơi game, ánh mắt liếc qua chợt phát hiện người bên cạnh giống như tùy ý nâng tay trái để lên mũi, ngón tay chụm lại, khóe miệng cong lên.

Không hiểu nổi, cậu nghĩ. 
Bình Luận (0)
Comment