Chương 1016: Sắc Lôi Phù
Chương 1016: Sắc Lôi Phù
Đồng bọn của gã chắn chắn đều ở gần đây, tiếp tục kéo dài thời gian thì tình hình sẽ càng tồi tệ.
Đối phương đã có lòng quấy rối, vậy thì cũng đừng trách hắn ra tay ác độc vô tình.
Cân nhắc một lát sau, bề ngoài Tần Tang không có động tác, bên trong thầm truyền âm cho cả nhóm:
- Các ngươi cứ mang theo hư ảnh của ta đi về phía trước, đừng để lộ ra hành động gì khiến người nghi ngờ, còn ta sẽ tự đi chiếu cố gã. Một khi nhìn thấy chúng ta động thủ, các ngươi trực tiếp trở về Đô Nham Đảo cầu viện, hoặc là sau khi thoát khỏi tầm nhìn của người này thì tìm một nơi ẩn nấp né tạm. Không cần để ý đến ta, ta tự có cách thoát thân.
Nhanh chóng bàn bạc kế hoạch xong, mọi người đột nhiên toàn lực phát động độn quang, đối phương thấy thế cũng lập tức tăng tốc.
Nhưng gã ta không chú ý đến ngay trong khoảnh khắc gia tốc đó, Tần Tang dựa vào độn quang của mọi người che lấp, phát động một loại đạo thuật, triệu hồi một cái hư ảnh để lấy giả đánh tráo, đồng thời lặng yên biến mất, trốn vào đáy biển.
Loại hư ảnh này không có tác dụng quá lớn trước mặt tu sĩ cùng cảnh giới, rất dễ bị phát hiện.
Nhưng đối phương cách bọn họ quá xa, hư ảnh đủ để mê hoặc gã.
Những người khác dẫn theo hư ảnh của Tần Tang, không hề dừng lại tiếp tục bay đi.
Tần Tang đã phát động Độn Linh Quyết, ẩn nấp dưới mặt nước, chờ đợi đối phương tới gần.
Đối phương rất nhanh đã đuổi tới. Người này khoác một loại áo bào màu đên kiểu dáng kỳ lạ, khoảng hai mươi mấy tuổi. Gã tập trung nhìn theo bóng dáng tiểu đội năm người, vẫn chưa hay biết về cạm bẫy dưới nước.
Ngay tại khoảnh khắc người thanh niên mặc áo bào đen sượt qua chổ ẩn thân của Tần Tang, mặt nước yên tĩnh đột nhiên vỡ vụn như gương, một đạo kiếm mang chớp mắt bay ra khỏi bọt nước.
Trong nháy mắt, linh kiếm hóa thành sấm chớp vọt tới trước mặt thanh niên, lộ ra sát cơ!
Nào ngờ, trên mặt thanh niên kia không hề lộ ra hoảng sợ, trái lại còn câu lên một nụ cười quỷ quyệt, hừ lạnh nói:
- Sớm đã nhìn thấy ngươi! Kim Quy Giáp!
Thanh niên quát lên, trên thân nháy mắt bộc phát ra vầng sáng vàng kim chói mắt, tại thời khắc ngàn cân treo sợi tóc hóa hình trở thành một kiện Kim Giáp, bảo hộ thanh niên ở bên trong.
Gã tựa hồ rất tin tưởng Kim Giáp, đối mặt với linh kiếm không hề tránh né, trái lại cười nhạt:
- Kiếm Khí Lôi Âm, xem ra ngươi là tinh anh Nhân tộc…
Nói thì chậm mà chuyện xảy ra chỉ trong chớp mắt.
Ngay trong khoảnh khắc kim quang hiện lên, Ô Mộc Kiếm cũng đã đâm tới.
Nhưng nhanh hơn Ô Mộc Kiếm lại là một đoàn huyết quang dị thường yêu dã.
Kim Giáp không hề có tác dụng trước Huyết quang, nó xuyên thấu qua Kim Giáp, tung lên thân người thanh niên.
- Thứ gì! – Gã sợ hãi kêu lên.
Nội giáp trên người bị nhiễm huyết quang, linh tính hao tổn cực nhiều, Kim Giáp uy vũ hóa từ kim quang cũng nhanh chóng trở nên u ám. Dưới sự kinh hãi, thanh niên trong bộ áo bào đen không còn giữ được dáng vẻ thong dong như trước, vừa định tẩu thoát nhưng trước mặt Ô Mộc Kiếm, hành động của gã quá chậm chạp.
Ô Mộc Kiếm theo sau đánh nát Kim Giáp, nhưng ngay khi đâm trúng người thanh niên thì lại bị ngăn chặn.
Chỉ nghe thấy âm thanh “Răng rắc!”, áo bào đen trên thân người thanh niên bị kiếm khí xoắn thành mảnh vụn, lộ ra nội giáp màu vàng bên trong.
Lúc này, trên nội giáp đột nhiên xuất hiện vết nứt!
Nội giáp của tên này lại cứng rắn như thế, khiến Tần Tang cũng hơi bất ngờ. Huyết Uế Thần Quang mặc dù có thể ô uế linh tính của pháp bảo nhưng đối với phẩm chất của nó lại không hề ảnh hưởng.
Kiện nội giáp này chắc hẳn được luyện chế từ một loại linh tài cực kỳ cứng rắn.
Ô Mộc Kiếm bị ngăn trở, chỉ khựng lại một chút rồi tiếp tục đâm ngay vết nứt trên Kim Giáp, hơn nữa lần này bóng kiếm nhoáng một cái, lại phân hóa ra một đạo kiếm quang lấy giả đánh tráo.
Thanh niên hoảng sợ lùi lại, vùng đan điền theo đó đột nhiên hiện ra thanh quang, huyễn hóa thành hư ảnh một con linh trùng cao ngang người chắn trước mặt gã.
Trên thân linh trùng mọc ra xúc tu cực lớn, bên trong gắn đầy răng nhọn, miệng há to, không ngờ lại trực tiếp cắn nuốt Ô Mộc Kiếm và kiếm quang vào trong bụng.
Linh trùng cắn vào Ô Mộc Kiếm rồi dùng răng nanh nhai, trong miệng nó xuất hiện từng luồng từng luồng khí kỳ dị, chỉ nghe rắc một tiếng, kiếm quang bị cắn thành từng mảnh, những mảnh vỡ dường như cũng bị răng của linh trùng hấp thụ.
Ô Mộc Kiếm gian nan vùng vẫy thoát khỏi miệng linh trùng, may mắn nó không hề hấn gì.
-Trùng cổ lột xác giai đoạn ba?
Tần Tang kinh ngạc không thôi, người thanh niên này chắc là người của Vu tộc.
Trên Đô Nham Đảo cũng có người của Vu tộc, nhưng số lượng ít hơn rất nhiều so với các tu sĩ Nhân tộc, dù sao thì chủ nhân của Đô Nham Đảo cũng là Nguyên Anh Nhân tộc. Những người của Vu tộc đều rất khép kín, luôn chủ động kết bạn với tu sĩ Nhân tộc, bọn họ khi nào lại dám kiêu ngạo như vậy?
Con linh trùng này tên là Thôn Nguyên Trùng, trên Vu Trùng Bảng nó có thể được xếp vào hàng ngũ một trăm hạng đầu. Người này không chỉ có một cái nội giáp mà còn có một bản mệnh trùng cổ xếp hạng cao như vậy.
Ô Mộc Kiếm khó có thể trấn áp được bản mệnh trùng cổ giai đoạn ba này.
Tần Tang lập tức thu lại linh kiếm, lấy từ trong Thiên Quân Giới ra Hắc Thủy Kính, giơ tay lên không trung, Hắc Thủy Kính bay lượn hiện ra, mặt kính hướng về phía thanh niên áo choàng đen.
Trong mặt gương đen nhánh dường như có một không gian thâm thúy không gì sánh được, giữa âm thanh chói tai của sóng lớn, linh thủy phong ấn ở bên trong pháp bảo bừng lên, ngưng tụ thành một con Hắc Long hung tợn lao thẳng về phía thanh niên áo bào đen.