Chương 1015: Sát Cơ
Chương 1015: Sát Cơ
- Chỉ có thể bỏ đi những bộ phận có giá trị thấp.
Ông lão một bên đau lòng nói ra, lại có chút lo lắng dò hỏi:
-Tiền bối định khi nào sẽ trở lại săn yêu?
Tần Tang nhìn thấy vẻ mặt năm người này liền biết suy nghĩ ở trong đầu bọn họ là gì, thản nhiên nói:
- Yêu thú ở vùng này ngày càng khó tìm, khu vực sâu trong Phù Hồ Hải Vực thì lại quá nguy hiểm. Bần đạo quyết định đổi một nơi khác. Sau khi trở về, bần đạo sẽ giúp thương hội luyện khí trước, chắc nửa năm là tối đa. Các ngươi có chuyện gì thì tốt nhất mau chóng xử lý tốt, nếu không bần đạo sẽ không chờ các ngươi.
Biết Tần Tang vẫn sẽ dẫn bọn họ đi, năm người đều mừng rỡ, hứa rằng chắc chắn sẽ không làm trễ nãi thời gian của hắn.
Tiếp đó, mọi người lần lượt ngự pháp khí bay về Đô Nham Đảo.
Một đường không nói chuyện, nửa tháng sau, bọn họ đã đến gần Đô Nham Đảo, trong lúc có dừng lại trên một hòn đảo nhỏ để chỉnh lại tư trang. Sau khi năm người khôi phục linh lực, bọn họ tiếp tục lên đường.
Vừa bay khỏi đảo nhỏ không bao lâu thì Tần Tang chợt phát hiện cuối tầm nhìn hướng Đông có một bóng người xuất hiện.
Bởi vì khoảng cách quá xa nên chỉ có thể nhìn thấy một chấm đen mơ hồ, không xác định được tu vi của đối phương là gì.
Người này hình như đang định bay thẳng về phía Tây.
- Có người.
Cả đám đều chú ý đến kẻ đó, tên kia hiển nhiên cũng nhìn thấy bọn họ.
Cả hai bên đều không hẹn mà dừng lại một lát.
Dám độc hành trong Yêu Hải, nhất định có chỗ dựa.
Mà đích đến của hai bên không nằm trên một đường, cuối cùng cũng sẽ tách ra.
- Đi, không cần để ý tới gã.
Tần Tang không muốn rắc rối, thấp giọng nói một câu rồi tiếp tục phát động kiếm quang bay hướng Đô Nham Đảo.
Nhưng hành động tiếp theo của gã lại khiến cho Tần Tang triệt để sầm mặt.
Ngay lúc bọn họ tiếp tục lên đường, đối phương cũng bắt đầu di chuyển, nhưng lại không tiếp tục bay về phía Tây mà đột nhiên thay đổi phương hướng, theo đuôi bọn họ từ xa.
Nhìn thấy động tác của gã, cả nhóm đều thay đổi sắc mặt, hoang mang khẽ hỏi:
- Tiền bối, làm sao đây?
Bám theo một cách trắng trợn như vậy chắc chắn là không có ý tốt rồi.
Nhưng mà coi như người này tự tin thực lực mạnh mẽ thì nơi đây đã cách Đô Nham Đảo khá gần. Khu vực xung quanh Đô Nham Đảo nghiêm cấm tu sĩ chém giết lẫn nhau. Chẳng lẽ người này không sợ hộ vệ tuần tra của Đô Nham Đảo?
Tần Tang im lặng không nói, cứ như không nhìn thấy hành động của gã, tiếp tục bay về phía trước.
Đối phương thấy vậy càng trắng trợn hơn, không thèm che dấu ý đồ thật, theo sát không bỏ. Thế nhưng gã cũng không dám lại quá gần, luôn luôn duy trì một khoảng cách nhất định.
Tần Tang đột nhiên dừng lại, lơ lửng giữa mặt nước, xoay người nhìn chăm chú đối phương.
Tên kia cũng lập tức phanh lại, cách một mặt biển mênh mông, đứng song song nhìn bọn họ, không hề gấp gáp, ngược lại còn tỏ ra vui vẻ khi nhìn thấy bọn họ khẩn trương như vậy.
- Các ngươi đi trước.
Tần Tang dặn dò một câu, đột nhiên động, Nhân Kiếm Hợp Nhất, đuổi ngược lại đối phương.
Gã không chút do dự quay đầu bỏ chạy, tốc độ độn quang không hề kém Tần Tang, như vậy có thể thấy được kẻ này thấp nhất cũng là tu sĩ Kết Đan.
Nhưng Tần Tang không từ bỏ ý định, mũi kiếm rực sáng, lao vun vút giữa tiếng sấm rền vang, như một tia chớp phá không mà đến, cuối cùng sử dụng cả thần thông Kiếm Khí Lôi Âm.
Khoảng cách giữa hai bên nhanh chóng được rút ngắn.
Đối phương giật mình, dù đã lấy hết toàn lực vẫn chạy không kịp Tần Tang, vội vã lấy ra một vật bên trong túi Giới Tử vỗ lên người, tốc độ nhờ đó tăng vọt, không hề kém tốc độ của Kiếm Khí Lôi Âm.
Tần Tang thấy thế thì không tiếp tục truy kích nữa. Hắn dừng lại, nhắm hai mắt, như đang suy tư điều gì.
Vừa rồi nhìn thấy người này dưới tình huống cấp bách lại lấy ra một tấm linh phù vỗ vào người. Nếu phải muợn linh phù mới có thể phi hành ngang với Kiếm Khí Lôi Âm, thì chứng minh người này tu vi không cao bằng Tần Tang.
Trong lòng Tần Tang đã có tính toán, làm bộ như truy kích thất bại, đổi lại kiếm quang quay người trở về bên cạnh tiểu đội năm người.
- Tiền bối, gã chắc đang chờ người đến vây giết chúng ta.
Ông lão nhìn thấy Tần Tang tay không trở lại, còn đối phương thì tiếp tục trắng trợn bám theo, trong lòng sợ hãi, giọng nói phát run. Lão chưa từng gặp qua kẻ nào phách lối đến thế, lại dám ngay tại phụ cận Đô Nham Đảo giở trò giết người đoạt bảo.
Không cần ông lão nhắc nhở, Tần Tang cũng đã nghĩ đến việc này.
Nhưng hắn nghĩ càng nhiều.
Đảo chủ của Đô Nham Đảo là tổ sư Nguyên Anh, xung quanh đây hoàn toàn xứng đáng làm bá chủ, không người nào dám phá vỡ quy củ y lập ra. Bây giờ sự tình khác thường như vậy, nhất định là có nguyên do.
“Chẳng lẽ mới mấy năm không trở về mà Đô Nham Đảo hoặc Yêu Hải đã xảy ra chuyện gì sao?” Tần Tang thầm nói trong lòng. Lúc tu luyện hắn không để tâm đến chuyện gì khác, trong đoạn thời gian này cũng không trở lại Đô Nham Đảo. Ngay cả khi thật sự xảy ra chuyện, Nhiễm La cũng không có cách nào liên lạc được hắn.
Đô Nham Đảo đã gió êm biển lặng nhiều năm như vậy, vị Đảo chủ kia lại chưa hết thọ nguyên. Nếu vào lúc này thật sự xảy ra chuyện thì Tần Tang khá là bất ngờ.
Gặp phải loại tình huống này, nếu tùy tiện trở về Đô Nham Đảo có thể sẽ một đầu đâm vào vòng xoáy hỗn loạn, hắn không hề thích điều này.
Trong lòng Tần Tang thoáng qua vài suy nghĩ như vậy, dư quang liếc mắt nhìn bóng người bám theo không rời ở phía sau. Có lẽ, có thể từ trong miệng gã hỏi ra vài thứ cũng nên.
Bên cạnh mình chỉ có năm tu sĩ Giả Đan, không chỉ không trợ giúp được gì còn có thể liên lụy ngược lại. Mặc dù có Cửu Long Thiên Liễn Phù, Tần Tang cũng không dám tự đưa thân vào trong hiểm cảnh bị vây công, e sợ như vậy thì ngay cả cơ hội chạy trốn cũng sẽ không có.